Có những người, có những việc, đã định sẵn chỉ có thể gặp nhau trong mơ.
Liệu có bao giờ, chỉ vì một bức thư pháp, một bức tranh, một ca khúc, hay một điều gì khác, thậm chí là một người chưa từng gặp mặt, lại khiến bạn sinh lòng vương vấn?
Có lẽ bạn cũng chẳng muốn mãi nhung nhớ làm gì, nhưng một phần cảm động ấy đã khẽ chạm vào lòng, khiến bạn vô thức nhớ lại. Thậm chí trong mơ cũng từng mấy lần không hẹn mà gặp, dù vậy, bạn cũng không dám tùy tiện làm phiền. Bởi vì có những người, có những việc, mơ thôi là đủ, nếu như tùy tiện đánh thức, không những làm phiền nhiễu đến sự an tĩnh của người khác mà còn làm phiền nhiễu đến sự an ổn của chính mình.
Cũng từng ước muốn có thể cắt một mảnh kí ức trong mơ, dệt một tấm áo duyên phận. Chỉ là trên thế gian này, không phải duyên phận nào cũng được như ý nguyện. Giống như một bộ đồ bạn thích, mặc lên chưa chắc đã vừa, nhưng duyên phận đâu thể ướm người may áo, khi nó không vừa với bạn, bạn cũng phải chấp nhận.
Có khi, lựa chọn cùng tịch mịch làm bạn, đem sóng gợn bất chợt trong lòng, dần dần hòa vào dòng nước sâu trong vắt, cũng xem như đã tu luyện đến một cảnh giới thiền nào đó.
Chúng ta nên tin rằng, thế gian này thực sự có người như vậy, không màng danh lợi, nhưng lại rung động không thôi trước một đóa hoa dại không tên nơi rừng núi.