Sau này mới biết, cô gái một thân áo trắng ấy đã hóa thành chim yến, đi tìm tổ cũ ở miền quê sông nước. Những nơi cô đã đi qua, có hoa nở trên cây, giữa xà nhà mà chim yến kêu ríu rít, còn lưu dấu giấc mộng ấm nồng. Có người nói, cô là một cô gái tinh khiết như băng, cho nên bất luận nhân thế có đổi thay thế nào, cô vẫn giữ dung nhan xinh đẹp ấy. Có người nói, cô là một cô gái lý trí, cho dù phải đối mặt với cám dỗ ra sao, cuối cùng đều có thể an toàn thoái lui.
Cô là đóa sen trắng được mong chờ trong giấc mơ của vô số người. Nhưng cô hiểu được cuộc đời là trôi nổi bất định, phải học được cách thích ứng với hoàn cảnh, an nhiên tự tại.
Cô luôn thuần khiết như vậy, mặc cho thế sự vạn vật sinh sôi, nội tâm của cô trước sau vẫn như non nước sáng tỏ, thanh bạch rõ ràng.
Cuối cùng hiểu ra, có những con đường, chỉ có thể đi một mình. Những người hẹn nhau đồng hành đó, cùng nhau làm bạn với mùa mưa, đi qua tháng năm, nhưng có một ngày rốt cuộc sẽ chia tay ở một ngả đường nào đó. Trên con đường hồng trần, một mình rảo bước, lá xanh sượt qua vạt áo, mây biếc thấm ướt lời thề. Non và nước có thể lãng quên nhau, nhật và nguyệt có thể không còn vương vấn. Khi ấy, chỉ có niềm vui thanh nhã giữa cõi nhân gian của một người, dòng nước nhỏ chảy xa của một người.
Sự bĩnh tĩnh thực sự, không phải là né tránh ngựa xe huyên náo, mà là sửa rào trồng cúc trong nội tâm. Cho dù chuyện cũ như nước chảy, mỗi ngày đều là tiếng sóng vẫn như xưa, chỉ cần chúng ta xóa bỏ chấp niệm, thì có thể tĩnh lặng an nhiên. Nguyện cho mỗi người sẽ không bị mê lạc đường hoang giữa muôn nẻo cuộc đời, có thể ngồi nghiêm trên bàn thạch, say ngã trước hoa rơi.
Nếu như có thể, xin hãy cho tôi dùng trước một khoảng thời gian như hoa sen, cho dù tương lai sẽ có một ngày nào đó phải đền bù gấp bội. Mùa mưa này sẽ ngừng lại vào khi nào, không ai biết cả. Nhưng tôi biết, nếu bạn an lành, đó là ngày nắng.