Với trần thế mênh mang này, mãi mãi chẳng có người đến sớm, cũng chẳng có ai đến trễ. Sống trên đời thì phải chịu sự an bài của số mệnh, chấp nhận sự đổi dời của tháng năm, lang thang cùng mây trắng, phiêu bạt cùng cánh nhạn, cho đến một ngày thực sự tìm được nơi trở về thuộc về riêng mình, sẽ có thể dừng chân.
Gió lặng mây tan, non cao chung màu trời biếc. Theo dòng trôi dạt, chẳng màng đông tây. Từ trước đến nay, chúng ta luôn là những kẻ theo đuổi giấc mơ, như một lữ khách không biết mỏi mệt, giữa thế gian huyên náo này đuổi theo danh lợi, đuổi theo tình cảm, và đuổi theo sinh mệnh. Mãi đến một ngày bỗng nhận ra mây ngừng bay, mưa ngừng rơi, mới vỡ lẽ, thứ người và ta thực sự cần chỉ là đơn sơ và an định. Tâm Kinh có câu: “Tâm không còn chướng ngại, thì không còn trở ngại. Không còn sợ hãi, xa lìa điên đảo mộng tưởng. Đạt cứu cánh Niết Bàn.”