Giữa con người và con người luôn có những mối dây liên kết. Đó có thể là một ánh mắt, một nụ cười, một cử chỉ trong ứng xử. Chỉ thế thôi nhưng có những người có thể cảm nhận, trân trọng và gìn giữ suốt đời. Giữa dòng đời bất tận, chúng ta đã gặp nhau, đôi khi sự gặp gỡ chỉ là tình cờ, nhưng đôi lúc lại là sự sắp đặt của số phận. Có những người mà ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, ta đã cảm nhận được một tình cảm thân tình.
Không cần cắt nghĩa, cũng không nên cắt nghĩa, bởi lẽ nếu cắt nghĩa quá rạch ròi thì đâu còn là cảm xúc, cho người ta trăn trở, bất chấp mọi khác biệt. Và khi ấy chỉ có một điều: thiên hướng tự nhiên và trực tiếp của trái tim hướng tới một trái tim khác, một điều gì đó hiếm hoi và đẹp đẽ đã hình thành.
Nụ cười sẽ mở cánh cửa trái tim và một cái nhìn thân thiện có thể làm nên điều kì diệu. Gương mặt thuần khiết ấy, mỗi khi cười lại khiến người ta có một cảm giác khác lạ. Mỗi lần vô tình nhìn thẳng vào đôi mắt đó, ta cảm thấy một sự ấm áp khó nói nên lời. Người đã gửi lại cho ta một giấc mơ, mặc dù bí ẩn nhưng rất ngọt ngào. Ta khẽ mở đôi mắt nhìn, phía trước mặt là một buổi bình minh rực rỡ…
Đường đời thật dài, thật dài, không biết sẽ còn gặp nhau nơi nào, nhưng nụ cười độ lượng dễ thương ấy đã in lại dấu ấn sâu đậm trong lòng một ai đó... Nhiều lần trong đời ta sẽ nghĩ rằng ta đúng nhưng hóa ra ta lại sai. Nhiều lần trong đời ta sẽ thấy rõ là ta sai nhưng rốt cuộc ta lại đúng. Cuối cùng, ta sẽ hiểu rằng đừng trông đợi là ổn nhất. Phải chăng đó cũng chỉ như một ngôi sao băng bay lạc qua bầu trời trái tim ta trong cuộc sống bình lặng này, để lại mênh mang một nỗi buồn không tên và nỗi cô đơn vô vọng khó nói nên lời…
Link trên báo:
http://ngoisao.net/tin-tuc/phong-cach/choi-blog/net-cuoi-noi-ay-2876672.html
Thái Hà (Nhân Văn Blog)
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811