Ngày tháng lớn lên cùng tuổi tác, tỏa ra thứ hương vị đơn điệu. Một tách trà một khúc nhạc đã đủ tiêu tan phiền não trong lòng. Còn phồn hoa ngoài thế giới, vẻ đẹp của nhân gian, đã không còn thú vị như trước đây nữa. Tấm lòng dạo vườn ngắm cảnh đã nhạt nhòa, tấm lòng đọc sách viết chữ cũng đã nhạt nhòa, một số điều yêu thích trước đây, giờ cũng không còn đáng quan tâm nữa.
Cũng từng bầu bạn với thanh xuân, tự do tự tại, đi đến cùng trời, chẳng màng trở về. Giờ đây lại không thể có khí khái như thế nữa, cũng không có muôn vàn hào tình như năm ấy. Ngoảnh đầu nhìn lại, như một trận hoa nở, tháng năm rực rỡ, rốt cuộc cũng bình đạm.
Giờ đây, tôi đã tạ từ hết thảy nhân tình vụn vặt. Ngao ngán rung chuyển cuồn cuộn của núi sông, chỉ mong nhân thế cát tường an ổn. Mỗi ngày, pha một tách trà ngon, nhàn nhã nơi đình viên ngắm cơn mưa hoa mai tung bay, nghe tiếng rao bán hoa trong ngõ sâu. Làm một người thanh đạm vô vị, cũng là một dạng phúc phần.”