Tôi muốn ẩn cư, trồng hoa khắp sân, yêu một người đương ở thời gian đẹp nhất. Sau đó, cùng nhau sống qua năm tháng.
Tôi muốn sáng thức dậy cùng người dạo bộ, hứng vài chén sương đọng trên lá sen, thưởng trà trên con thuyền nhỏ. Trà chỉ ghi nhớ cuộc tương phùng của chúng ta, và lãng quên ly biệt.
Tôi muốn cùng người lắng nghe gió lướt qua hành lang ban chiều, chậm rãi, từ từ, giống như một đóa sen mùa hạ nở giữa ba ngàn năm trước.
Tôi muốn cùng người ngắm trăng sáng, dải Ngân Hà mênh mang vời vợi, sao rợp trời xa, một ngôi là người, một ngôi là tôi.
Tôi muốn ẩn cư, cùng người yêu quý là người, viết lách trên bàn. Ngắm khói vờn từ lư đồng, thổi ra ngoài cửa sổ, cùng mây trước sân, bạc đầu bên nhau.
Tôi ở đây, chỉ để đợi người.
Những gì tôi muốn, những gì tôi cần, chẳng qua cũng chỉ là thế này. Bầu bạn với cỏ cây, một bình trà nhạt, cùng người mình yêu, bên nhau sớm chiều. Ngày tháng bình thường chẳng cần quá nhiều những đường mật dịu dàng, có lúc, chỉ một ánh mắt ấm áp, một nụ cười mỉm tinh khôi, là đủ rồi.
Cùng người mình yêu ẩn cư ở một nơi nào đó, không cầu trường tồn với trời đất, chỉ mong sớm sớm chiều chiều. Dưới khung cửa sổ cũ trong làn mưa bụi, pha một bình trà, an tĩnh đối ẩm, quên lãng nỗi bi thương của tuế nguyệt. Cho dù dung mạo đôi bên có già đi như thế nào, nội tâm vĩnh viễn trong trẻo an lành, thanh nhã như hoa mai. Cho dù kiếp sau có tương phùng giữa nhân gian hay không, cũng phải trân trọng quãng thời gian đã uổng phí và lướt qua nhau.
Đời người vốn dĩ không nên hối hận, nhưng trên chặng đường đi, lại có quá nhiều điều chúng ta phải hối tiếc, quá nhiều niềm luyến lưu. Cũng hiểu rằng đời này phải gặp được một người hữu tình, hãy trân trọng và yêu người ấy. Nguyện dùng tình yêu cả đời, duyên phận mấy kiếp để dổi lấy một chén trà trong, từ đây giản dị không ưu phiền, an ổn giữa hồng trần. Bỗng có một ngày tạo hóa trêu ngươi, người yêu nhau cuối cùng không thể ở bên nhau, cũng phải trân trọng chân trời, dịu dàng sống qua ngày tháng.
Nhân thế vội vã, chẳng qua cũng chỉ trăm năm, chúng ta cũng chỉ là vẻ đẹp vụn vặt sót lại trong kẽ hở của thời gian, chớp mắt biến thành cát bụi. Chẳng cầu trong những năm tháng đẹp nhất gặp được người tốt nhất, chỉ nguyện những năm còn sống được tương phùng, lựa chọn một tòa thành sống với nhau đến già. Có một khoảnh sân đầy cây cỏ, chậm rãi nhàn nhã pha trà, bên nhau trọn đời.
Tiết trời đương lúc mùa thu mát mẻ, cơn gió se se lạnh tựa tháng năm như nước, chảy đi thật xa, lại giống như vẫn còn ở ngày hôm qua. Khói nhẹ ngõ nhỏ, nước chảy tường trắng, vật xưa cổ kính mộc mạc, giống như chuyện đời giản đơn, thanh bạch tinh khiết. Duy chỉ có bên người tri kỉ mới mang đến phong cảnh dịu dàng, tâm tình đẹp đẽ đến dường ấy, cũng chỉ có người có thể khiến ta cam nguyện lãng quên phồn hoa, yên tĩnh giữ sự bình đạm như vậy.
Cuộc gặp gỡ không đáng có, thì không thể nảy sinh tình cảm, những lời nói ra đều là gượng ép. Nếu như đời này không gặp được người đi sâu vào tâm hồn mình đó, thì chẳng có cách nào gặp gỡ nhau được, hẳn là có biết bao nhiêu cảm giác thiếu vắng, trống trải. Giữ được một người, một trái tim, thật tốt biết bao.
Có một loại tình yêu, đạt đến cảnh giới rồi thì không cần thề nguyện, cũng chẳng cần ước hẹn, tự nó sẽ an nhiên nắm tay nhau, bạc đầu chẳng rời xa. Tình duyên đời đời kiếp kiếp, chỉ gửi gắm cho một người, từ đó về sau không còn vương vấn về ái tình nữa. Cho dù có trải qua vạn kiếp số, thì đôi bên vẫn cứ nương tựa bên nhau, trước sau chẳng sợ tháng năm mài mòn.
Nguyện đời này có thể sắp xếp ổn thỏa cho mình, không còn phiêu lãng giữa biển bụi; nguyện non sông tĩnh lặng đẹp đẽ, mãi không phân ly; nguyện nắm tay người, mộng già đi cùng giang san.