Chẳng ngôn ngữ nào êm dịu và trầm lắng
cho bằng ngôn ngữ của thi ca
Chẳng âm điệu nào thiết tha cho bằng cung
thanh trầm của khúc nhạc...
Tôi có một tình yêu lớn dành cho âm nhạc. Phải có âm nhạc để cuộc sống bớt đi sự căng thẳng, để mình thêm yêu đời hơn. Tôi tìm thấy ở âm nhạc những thanh âm tuyệt vời của cuộc sống…
Vậy là hết kì cuối được học Thanh nhạc, chia tay lớp Thanh nhạc để lại niềm nuối tiếc trong tôi... Giờ muốn chỉ còn cách thi thoảng đi học thêm thôi. Từ ngày vào trường này tôi thích nhất lớp Thanh nhạc gồm 12 người. Lúc nào đi liên hoan cũng vui và hợp gu nhất. Có lẽ tiếng hát khiến mọi người luôn vui vẻ hoà đồng và thân thiết với nhau hơn... Tôi sẽ nhớ những khi xếp hàng tranh nhau lên hát để thầy cô tập bài cho hay ngồi dưới chờ cười đùa bàn luận xung quanh những câu chuyện phiếm, bên tai lúc nào cũng văng vẳng tiếng piano với luyện thanh... Tôi sẽ nhớ lắm tiếng dương cầm vang vọng, sưởi ấm lòng tôi những tháng ngày cô quạnh, lạc lõng... Tôi có thể đo được cuộc sống của mình bằng những khoảnh khắc khi âm nhạc đã giúp biến chuyển tôi. Và không chỉ có thế, tôi có thể tìm thấy niềm vui và hạnh phúc trong những khoảnh khắc rất đời thường…
Học kì cuối đã quen với biểu diễn khi thi, không còn áp lực tâm lí nặng nề như trước, cũng không quá kì vọng... Biết rằng bản thân còn phải cố gắng nhiều, được điểm tối đa kì này chỉ là được động viên thôi nhưng tôi vẫn thấy trong lòng vui sướng lắm... Đó coi như một điểm đánh dấu giúp tôi tự tin hơn trong cuộc sống... Chia tay một môn học mình thực sự đam mê và luôn học hỏi nghiêm túc với kết quả tốt như vậy tôi được an ủi rất nhiều... Đó là khoảng thời gian thú vị trong thời sinh viên của tôi. Cảm ơn bộ môn Thanh nhạc giờ đã giúp tôi dần hạn chế tính rụt dè, mạnh bạo và tự nhiên hơn...
Có một câu nói rất hay rằng: "Âm nhạc là tiếng vọng của cảm xúc". Chúng ta không thể nhìn thấy cảm xúc, không thể nghe, không thể ngửi, không thể nếm hay chạm đến cảm xúc mà chỉ có thể cảm nhận thôi. Một khi ta đã yêu thích một môn nghệ thuật đủ để ta cảm nhận được nó, ta sẽ nghe được tiếng vang vọng từ một cuộc sống đầy bí ẩn và khát khao đang mời gọi...
Đôi khi, chúng ta yêu thích một bài hát không đơn thuần vì giai điệu đẹp hay ca từ ý nghĩa mà còn bởi những cảm giác trong trẻo và êm đềm chúng mang lại, vì chúng kể cho ta những câu chuyện cuộc đời mà ta tưởng như đã lãng quên đâu đó...
Âm nhạc có thể xoa dịu những nỗi thống khổ trong cuộc sống. Âm nhạc là phương tiện chuyển tải cảm xúc tuyệt vời nhất, trọn vẹn nhất, giúp chúng ta cảm nhận được từng ngõ ngách sâu thẳm nhất của tâm hồn.
Âm nhạc có thể hàn gắn những vết thương lòng, khơi dậy miền xúc cảm và kỉ niệm, tô màu cho kí ức, vẽ lên những bức họa với đủ các gam màu cuộc sống.
Cảm ơn âm nhạc luôn là một người bạn thủy chung, biết chia sẻ, giúp tôi sống sôi nổi hơn... Khi buồn, nó là liều thuốc xoa dịu nỗi sầu, làm tâm hồn nhẹ nhàng thanh thản… Khi vui, nó lại là chất xúc tác màu hồng tô vẽ cảm xúc, giúp tôi cảm nhận sâu sắc hơn vẻ đẹp của cuộc sống...
Âm nhạc là vậy – là phép màu, cũng chính là cuộc sống!
Thái Hà (Nhân Văn Blog)
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811