– Ta hỏi Phật: Vì sao không cho tất cả các cô gái trên gian này dung nhan xinh đẹp?
– Phật nói: Chẳng qua cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, đánh lừa ánh mắt thế tục, không có cái gì đẹp có thể vượt qua một tấm lòng thuần khiết, nhân ái, ta trao nó cho mỗi một cô gái, nhưng có người lại phủ kín “cô ấy”.
– Ta hỏi Phật: Thế gian vì sao có nhiều tiếc nuối như vậy?
– Phật nói: Đây là một thế giới luân hồi, luân hồi tức tiếc nuối, không có tiếc nuối, dù cho con nhiều hạnh phúc hơn cũng không cảm nhận được vui vẻ.
– Ta hỏi Phật: Làm sao để trái tim không còn cảm thấy cô đơn nữa?
– Phật nói: Mỗi trái tim sinh ra vốn dĩ cô đơn lại khiếm khuyết, đa phần đều mang theo loại khiếm khuyết này mà vượt qua cả đời, chỉ vì khi gặp được một nửa có thể khiến nó viên mãn, nếu không là sơ sẩy đánh mất thì cũng là mất đi tư cách sở hữu nó.
– Ta hỏi Phật: Nếu như có thể gặp được người thương, lại sợ không thể nắm chắc được, phải làm sao đây?
– Phật nói: Chỉ cần thế gian này có tình yêu thật sự, thì ở trên đời, hết thảy thiên biến vạn hóa đều có dũng khí để đối mặt. Hai người yêu nhau được bên nhau, bất luận làm việc gì đều thấy vui vẻ, bởi duyên kiếp là như vậy.
– Ta hỏi Phật: Vì sao mỗi khi con đau khổ thì tuyết lại rơi?
– Phật nói: Mùa đông rồi sẽ qua đi, chỉ còn hồi ức lưu lại.
– Ta hỏi Phật: Vì sao mỗi lần tuyết rơi đều là lúc con lơ đãng trong đêm?
– Phật nói: Ở mỗi thời điểm lơ đãng. Con người thường bỏ qua rất nhiều vẻ đẹp thật sự.
– Ta hỏi Phật: Qua vài ngày rồi sao không thấy tuyết rơi?
– Phật nói: Đừng chỉ nhìn chằm chằm vào mùa này sẽ dễ bỏ lỡ mùa đông năm nay. Sang năm mới hiểu thế nào là quý trọng.
– Ta hỏi Phật: Vì sao tình cảm của con cứ luôn lên lên xuống xuống?
– Phật nói: Tất cả tự biết, tất cả tâm biết, mặt trăng có tròn khuyết, thủy triều có dâng rút, nổi nổi chìm chìm mới là thái bình.
– Ta hỏi Phật: Làm thế nào để có thể nhìn xa trông rộng như người?
– Phật nói: Phật là người từng trải, người là Phật tương lai, ta cũng từng hồn nhiên như con.
– Ta hỏi Phật: Vì sao không phân rõ thiện ác?
– Phật nói: Không có ai thiện ác, thiện ác ở trong tâm của con.
– Ta hỏi Phật: Làm thế nào để “tĩnh”? Làm thế nào để “thường”?
– Phật nói: Điều này phải tự mình tìm kiếm.
– Ta hỏi Phật: Vì sao trên thế gian lại có nhiều phiền não vậy?
– Phật nói: Đó chẳng qua chỉ vì không biết bản thân.
– Ta hỏi Phật: Sống vì cái gì?
– Phật nói: Tìm căn nguyên.
– Ta hỏi phật: Căn nguyên là gì?
– Phật nói: Không thể nói
– Ta hỏi Phật: Người bao nhiêu tuổi?
– Phật nói: Ta cho dù một tuổi, ta vẫn là Phật. Còn con nếu cứ khăng khăng giữ lấy trái tim của mình, dù con một trăm tuổi, con vẫn chỉ là người.
– Ta hỏi Phật: Duyên là gì?
– Phật nói: Duyên là băng, ta ôm băng trong lòng. Băng tan rồi, ta mới phát hiện duyên chẳng còn nữa.