Thứ ba, 19/03/2024 - 17:02
Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi

Người là cuộc tu hành đẹp nhất kiếp này của tôi

Chẳng cầu trong những năm tháng đẹp nhất gặp được người tốt nhất, chỉ nguyện những năm còn sống được tương phùng, lựa chọn một tòa thành sống với nhau đến già. Có một khoảnh sân đầy cây cỏ, chậm rãi ...
Hãy để tôi làm một áng mây bay

Hãy để tôi làm một áng mây bay

Có khi, lựa chọn cùng tịch mịch làm bạn, đem sóng gợn bất chợt trong lòng, dần dần hòa vào dòng nước sâu trong vắt, cũng xem như đã tu luyện đến một cảnh giới thiền nào đó. 
Chúng ta luôn là những kẻ theo đuổi giấc mơ

Chúng ta luôn là những kẻ theo đuổi giấc mơ

như một lữ khách không biết mỏi mệt, giữa thế gian huyên náo này đuổi theo danh lợi, đuổi theo tình cảm, và đuổi theo sinh mệnh. Mãi đến một ngày bỗng nhận ra mây ngừng bay, mưa ngừng rơi, mới vỡ lẽ, ...
Phật duyên

Phật duyên

Đi khắp núi sông, chỉ cảm thấy đời người như mộng, tìm một nơi an ổn, sống bình đạm qua ngày, mới là phúc báo. Nếm trải hết năm vị, cảm thấy trà thô cơm nhạt, áo vải giản đơn mới là thuần khiết.
Có một loại phong nhã đi qua suốt tuổi hoa

Có một loại phong nhã đi qua suốt tuổi hoa

Phồn hoa trên đời khiến người ta say đắm ưa thích, yêu đến nỗi chẳng muốn rời tay, nhưng lại nhỏ bé tựa như hạt bụi, không thể trường tồn. Nhưng một kiếp một đời mênh mông này, rốt cuộc vẫn có điều ...
Ánh trăng của 30 năm trước

Ánh trăng của 30 năm trước

trong suy nghĩ của một người trẻ tuổi giống như một đồng tiền đồng màu vàng đỏ, giống như đám mây nhỏ một giọt nước mắt, rất cũ và mơ hồ...
Có một ngày

Có một ngày

tôi chèo con thuyền mỏi mệt quay về, tự nói với chính mình, không cần giả bộ trẻ trung, chờ đợi một cuộc tương phùng lê hoa trắng tựa tuyết...
Thế gian phong cảnh muôn vàn

Thế gian phong cảnh muôn vàn

Những con người vội vã lướt qua nhau, đến như gió, đi như gió, vì vậy càng nên trân trọng.
Đời người có bảy nỗi khổ

Đời người có bảy nỗi khổ

Thời gian trôi qua như một cái búng tay, năm nào còn quan tâm được mất, tính toán bại thành, giờ đều đã thành khói mây qua mắt.
Tu hành

Tu hành

Hạ bút viết văn, cũng là tu hành. Không màng danh lợi, không vì hồi báo, chỉ nguyện văn chương có thể cảm hóa chúng sinh, mang đến cho người đời sự trong lành và an tĩnh...Có lúc, tu hành giữa hồng ...
Tùy duyên là đẹp đẽ, bình đạm là chân thực

Tùy duyên là đẹp đẽ, bình đạm là chân thực

Viết văn cũng là một việc rất hạnh phúc, một mình ngồi bên cửa sổ, một chén trà trong, làm bạn với hương mực, dần dần vào trạng thái, đến cuối cùng, nội tâm thanh tịnh.
Lỗ Tấn nói về sự tôn trọng

Lỗ Tấn nói về sự tôn trọng

Tôi cho rằng, người khác tôn trọng tôi, là bởi vì tôi rất tốt đẹp. Nhưng, sau này tôi mới hiểu, người khác tôn trọng tôi, là bởi vì chính bản thân họ vốn rất tốt đẹp...
Cô gái

Cô gái

bạn chỉ nợ bản thân một con người vui vẻ mà thôi.
KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN Y

KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN Y

Chuyện kể: Di Tử Hà là cận thần của vua. Mẹ Tử Hà ốm nặng. Đêm khuya có người gọi, Tử Hà vội vàng lấy xe và ngựa của vua ra đi...
KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN P

KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN P

Theo Hoài Nam Tử, xưa ở gần biên ải, có ông lão là Thượng Tái Ông, có con ngựa quý tự nhiên biến mất.Hàng xóm người đến chia buồn, ông lão vẫn tươi cười nói: “Mất ngựa chưa chắc đã là họa mà biết đâu ...
KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN E

KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN E

Từ cách nhìn thế giới bên ngoài chỉ thông qua miệng giếng của chú ếch nọ mà thành ngữ "Ếch ngồi đáy giếng" trước hết để chỉ "những người hiểu biết ít do điều kiện tiếp xúc hẹp". Sau nữa, lại từ thái ...
KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN X

KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN X

Chuyện kể: Một hôm, hai người hàng xóm xích mích nhau chỉ vì việc giáp ranh nhà đất. Người nào cũng cho mình phải nên hễ trông thấy nhau là cãi nhau. Khi họ đang trong cơn giận thì một ông quan mới ...
KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN V

KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN V

Chuyện kể: Tương truyền thuở đi học, Cao Bá Quát viết chữ rất xấu nên nhiều bài văn hay đến mấy vẫn bị thầy cho điểm kém...
KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN T

KỂ CHUYỆN THÀNH NGỮ TỤC NGỮ VẦN T

Chuyện kể: Ngày xưa, ở một làng nọ có một lão nông cả đời gắn bó với ruộng đồng, ông yêu quý mảnh đất của mình, trồng cây, cày cấy bấy lâu mãn nguyện...
Thư viện ảnh

"Nhân sinh nhược chích như sơ kiến....
Nếu cuối cùng mọi thứ đều phải tan biến, chỉ xin được giữ lại ánh nhìn buổi ban sơ..."

Năm tháng có thể thay đổi dung nhan, khiến cho ta dần dần già đi, nhưng trái tim lại ngày càng rõ ràng trong sạch, không vướng bụi trần. Tôi nguyện làm một nữ tử như vậy, giống như hoa nhài trong góc sân cũ, cho dù trải qua bao nhiêu thế sự, vẫn giữ trái tim năm ấy như thuở ban đầu. 

Cái nghèo ở nhà văn là cái nghèo thanh cao, cái nghèo đáng trọng; cái nghèo phải ghi vào lịch sử văn hoá thế giới, vì có bao nhiêu ở trong tim, trong óc chúng ta rút ra cả để làm giàu cho tim óc thiên hạ.

Nhật mộ hương quan hà xứ thị?

Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

Tôi đi tìm khoảng lặng của riêng tôi, một bầu trời trong xanh trong đôi mắt ngây ngô chẳng muộn phiền, một dòng sông trên bờ vai, một thế giới trong con tim nhỏ bé.

Cuộc đời sẽ là cái gì nếu không theo đuổi một giấc mơ?

Tôi là người luôn tách biệt với đám đông, luôn lạc lõng giữa dòng người. Thật ra chẳng có lý do nào cụ thể. Chỉ là bởi vì thế giới của họ, mình không chạm tới. Thế giới của mình, mình lại chẳng để ai chạm vào...

Năm tháng đã mài giũa, đánh bóng mọi góc cạnh của chúng ta khiến chúng ta trưởng thành. Nhưng tận sâu trong trái tim mỗi người vẫn là một đứa trẻ không muốn lớn lên.

Bụng chứa thi thư, phong thái tự đẹp!

 

Ngày tháng như sen,

bình dị là tao nhã.

Người văn hóa cao là người phát triển được đầy đủ mọi năng khiếu của tinh thần.

Ai cũng có một khoảng trống mà suốt một đời không một ai có thể chạm vào...

Tâm của tôi, mãi mãi có một tia sáng,

trong sáng an tĩnh, bất sinh bất diệt.

Hữu xạ tự nhiên hương

Ngọc bất trác, bất thành khí 

Nhân bất học bất tri lý

Nhất tự thiên kim

Thiên ngôn vạn ngữ

Tri nhân tri diện bất tri tâm