Có những ngày đẹp trời như thế, những ngày cõi lòng an yên đến lạ; những ngày mà đến cả nỗi buồn, sự cô đơn, cũng trở nên thật đẹp.
Luôn có những ngày đẹp trời đi ngang qua cuộc đời chúng ta.
Đó là ngày ta thấy lòng mình an yên đến lạ, không còn suy nghĩ miệt mài về những người đã làm ta tổn thương, không còn vấn vương những nỗi buồn làm ta mệt mỏi, con tim thôi nhói lên từng hồi làm ta đau.
Là ngày ta đi đây đó, cảm nhận từng nhịp chảy trôi của cuộc sống, nhìn nụ cười của những người xung quanh, ngắm nhìn vẻ đẹp của nơi ta đến, rồi thấy cuộc đời biết bao ý nghĩa.
Là ngày ta ngắm cơn mưa ngang phố cũng thấy nó nên thơ lạ, không còn sự bực bội vì nó làm ta ướt, không còn sự khó chịu khi giao thông khó khăn hơn, dù cho mắc mưa cũng cười vui đùa như một đứa trẻ thích tắm mưa.
Là ngày sau một ngày dài mệt nhoài ở chỗ làm, chỗ học, về đến nhà, thấy một bữa cơm dọn sẵn, có người đợi ta về, cùng ăn bữa cơm, cùng nói những câu chuyện.
Là ngày ta thấy cô đơn cũng thật đẹp, có thể làm những việc mình thích mà không bận tâm đến suy nghĩ của người đi cùng, cũng không ai có thể làm tim mình đau, cô đơn những vẫn kiêu hãnh.
Là ngày dù ta rất buồn, nhưng lại có thể dễ dàng cười thật tươi vì câu chuyện của ai đó, hay đơn giản chỉ là đôi môi bất giác mỉm cười vì chứng kiến niềm vui của ai đó xung quanh. Và là khi nỗi buồn ấy, nó có thể khiến ta buồn, nhưng không thể làm ta đau được nữa.
Là ngày ta trao đi yêu thương và nhận lại yêu thương.
Là ngày ta thấy mỗi ngày mình sống đều mang ý nghĩa của riêng nó và ta luôn trân trọng mỗi ngày mình được sống.
Và cuộc đời luôn có những ngày đẹp trời, để yêu thương, để vui cười, để cho đi và nhận lại, đôi khi là để cô đơn, để buồn vu vơ, để suy nghĩ chuyện này chuyện kia, lắm lúc chỉ để ngồi ở một quán hàng nào đó, nhâm nhi ly nước mình khoái khẩu, trò chuyện đôi ba câu với người bạn đi cùng, hay chỉ yên lặng ngồi nhìn dòng người tấp nập xô bồ ngoài kia.
Thật ra, cuộc đời này luôn rất đẹp, và chẳng có ngày nào thật sự u ám, đen tối đâu. Mỗi ngày ta được sống, mỗi ngày ta còn tồn tại với đời, đó là những điều ta cần phải trân trọng và nắm bắt từng phút từng giây. Đừng bó gối trong căn phòng nhỏ, hay nhìn cuộc đời bằng đôi mắt nhuốm màu u buồn, bế tắc. Dù cuộc sống có tồi tệ đến đâu, chỉ cần ta suy nghĩ khác đi thì chuyện gì cũng có thể thay đổi được.
Mỗi ngày đều là một ngày đẹp trời, mỗi ngày đều là một ngày đáng để sống, để yêu thương, để chiến đấu và tồn tại. Cuộc đời con người, chẳng biết đến khi nào phải rời xa nhân thế này. Vậy nên đừng lãng phí những ngày đẹp trời của mình bạn nhé. Hãy trân trọng từng ngày mình được sống và nhìn nó bằng đôi mắt rộng mở, bao dung hơn. Hãy luôn trân trọng những ngày đẹp trời đi qua đời mình.