Chuyện sinh diệt của vạn vật, khởi ở tự nhiên; mối lại qua chốn hồng trần, chớ hỏi nguyên cớ. Phàm là phong cảnh, tự có linh tính, thân thiết với con người, lại lướt qua với năm tháng. Phàm là cổ vật, tự có khí chất và phong vận, được năm tháng nâng niu cất giữ, nên chưa từng bị lãng quên.
Lúc tĩnh tọa, nhớ đến hồng trần mình từng đi qua, những khoảnh khắc từng có, những phong cảnh đã ngắm, trong lòng trào dâng nỗi dịu dàng, mà cũng quạnh quẽ cô độc. Hết thảy đã đi xa, không quay trở lại. Thời gian vẫn còn đó, chúng ta hoặc là người xa lạ, hoặc vẫn nắm tay nhau, nhưng cuối cùng đều trở thành quá vãng.
Đường mòn trên núi mùa thu, giữa đường gặp hoa trà nở, lúc này, sự trang nhã của nội tâm đủ để chống đỡ với sự mênh mông của thế giới bên ngoài. Đến hơi lạnh mỏng manh trong cơn gió cũng là ân huệ của thời tiết, bộc lộ sự mềm mại và từ bi của thời gian.
Non nước cỏ cây, trà trong rượu nhạt, đình đài lầu gác, vàng ngọc châu báu, đều có tình ý, chi tiết, có cơ duyên diệu kỳ khó mà diễn tả nổi. Biết làm sao khi sự vật sự việc có đẹp hơn đi chăng nữa, cũng cần người có lòng thưởng thức, thương tiếc nó. Nếu không chỉ là một sự tồn tại giản đơn, ngàn năm cũng như một ngày mà thôi.
Phồn hoa trên đời khiến người ta say đắm ưa thích, yêu đến nỗi chẳng muốn rời tay, nhưng lại nhỏ bé tựa như hạt bụi, không thể trường tồn. Nhưng một kiếp một đời mênh mông này, rốt cuộc vẫn có điều mong cầu, hoặc là công danh lẫy lừng, hoặc là hoa mai cắm bình cùng gió mát. Nhân lúc tuổi hoa, bẻ vài cành hoa dại, thưởng mấy chén rượu thơ, điền vài câu tiểu lệnh1, giãi bày dăm ba tâm sự, như thế, chẳng phụ nhân gian như gấm thêu.
Mà sau này, lại xây căn nhà đơn sơ giữa núi sâu, dựng thư trai bằng cỏ tranh, sửa trà thất, dưỡng tính tình. Nơi đó có mây soi bóng suối, thông reo rì rào, không có người xe huyên náo; có hoa đỗ nhược, u lan, không có những loài hoa cỏ phàm tục. Nơi đó gió nhàn ngày tĩnh, ngày dài như một năm, quang âm che phủ rêu xanh, thế sự lấp đầy bụi bặm.
Nhân sinh chính là một cuốn sách, có thể phức tạp cũng có thể giản đơn, thời gian lâu dần đều trở nên ý vị sâu xa. Cũng giống như một vở kịch, khai thừa chuyển hợp2, sinh tử buồn vui rốt cuộc đều tùy duyên.
Cảm ơn tất cả mọi điều thời gian ban tặng, khiến cho tuổi xuân già đi mà vẫn mộc mạc thâm tình như xưa. Cũng cảm ơn bạn đã cùng tôi đi qua núi cao sông xa, nguyện cho phần đời về sau chúng ta tùy hỉ tự tại.
Người ta đều nói vận mệnh đã sớm an bài, không cần phí tâm giở tiểu xảo, vạn sự cuối cùng sẽ có kết quả. Hãy đối đãi với nhân gian này bằng sự dịu dàng, nắm tay nhau vui vầy.
Những năm tháng về sau, chọn nơi non nước hữu tình mà ở, trời cao mây nhạt, vật tĩnh tâm an. Hoặc chăm hoa chăm cỏ, hoặc ủ rượu pha trà, hoặc đọc sách nghe nhạc, hoặc chẳng làm gì cả, chỉ trông một cây hoa mai, đợi một khung cửa sổ đầy gió tuyết.
Bây giờ, ánh thu như thiền, ngày tháng còn dài.
1Tiểu lệnh: Điệu từ ngắn hoặc khúc hát nhỏ.
2Khai thừa chuyển hợp: Cấu trúc bố cục của một bài thơ, một tác phẩm văn học, có thể hiểu như các phần mở bài, thân bài và kết bài.