Viết văn là một việc vất vả, đặc biệt hao tổn tâm sức, quá trình trút cảm xúc vào câu chữ này chịu rất nhiều mệt mỏi, không thể kể hết với người khác. Viết văn cũng là một việc rất hạnh phúc, một mình ngồi bên cửa sổ, một chén trà trong, làm bạn với hương mực, dần dần vào trạng thái, đến cuối cùng, nội tâm thanh tịnh.
Tôi không thích những sự vật phức tạp, không muốn tranh chấp với người khác, viết văn tùy tâm, bình tĩnh tu hành.
Thế giới của văn chương, có lẽ rất chật hẹp, xuân đến thu đi, sinh lão bệnh tử, đại để đều như thế. Thế giới của văn chương, có lẽ rất rộng lớn, trăng gió nắng mưa, cỏ cây núi đá, đều có ngôn ngữ.
Con người của hồng trần, làm những việc của hồng trần. Mọi người đều cho rằng, tôi chỉ yêu rừng núi suối mây, sống riêng lẻ lánh đời, há chẳng biết, tôi cũng chẳng xa rời nổi củi gạo dầu muối, khói bếp nhân gian. Nhưng rốt cuộc thì vẫn không thích thế thái phồn hoa, chỉ muốn có cuộc sống bình thường, giản đơn an lành.
Tôi luôn nói, sẽ có một ngày, tôi sẽ vứt bỏ hiện tại, một con thuyền nhỏ đi khắp giang hồ. Những người những việc ngỡ rằng không thể chia cắt đó, một khi vứt bỏ rồi thì sẽ là mãi mãi. Vạn vật có nguyên do, đều sinh ra phiền não, duy chỉ có dứt bỏ, mới có thể tự tại.
Tùy duyên là đẹp đẽ, bình đạm là chân thực.