Sau khi đến một độ tuổi nhất định, con người ta thường rất dễ dàng nghe được một số đạo lí, chẳng hạn như luôn có người khuyên bạn nên chấp nhận hiện thực đi.
Chấp nhận cuộc sống vô vị cùng những cảm xúc bình thường, nói với bạn rằng những điều ngọt ngào vốn dĩ không hề tồn tại và mơ tưởng biến ước mơ thành hiện thực chỉ là điều lãng phí mà thôi, bọn họ khuyên bạn sống tỉnh táo một chút, sống như cách mà họ đang sống vậy.
Thế nhưng, rất nhiều lúc tôi đều cảm thấy không thể giống như vậy được.
Những lời họ nói chẳng qua chỉ là mấy đạo lí bỏ đi mà thôi.
Mỗi một người đều có quyền lựa chọn cuộc sống mà bản thân họ mong muốn, cho nên mới có người chỉ sống cuộc sống ngớ ngớ ngẩn ngẩn, vô vị tầm thường, nhưng cũng có người không sống theo cách đó, ngay cả khi trồng cỏ vẫn có thể trở thành những cái cây cứng cáp, đó chính là năng lực quản lí cuộc sống này.
Cho nên, vĩnh viễn đừng bao giờ từ bỏ năng lực quản lí cuộc sống của bạn. Có ước mơ thì nỗ lực theo đuổi, có tiêu chuẩn có đối tượng thì gặp gỡ, nói chuyện yêu đương ngọt ngào, muốn trải nghiệm thì trải nghiệm, chứ đừng để bản thân đứng yên một chỗ.
Kết quả tồi tệ nhất không làm nên chủ nghĩa lí tưởng không thuốc chữa. Tôi vốn dĩ chưa từng muốn sống theo quy tắc của thế giới này. Tôi đã từng gặp qua rất nhiều tâm hồn tự do mà cao quý, cho nên, chẳng có lí do gì để tiếp nhận mấy thứ đạo lí dung tục đó cả.
Có người đến 80 vẫn sống cho chính họ, nhưng cũng có người chỉ mới 20 tuổi, đã trải qua cuộc sống già nua suy tàn. Cho dù là gì, quyền lựa chọn đều nằm trong tay bạn. Nguyên tắc của tôi chính là, thứ tôi không thích, tôi tuyệt đối sẽ không chọn.