Trên thế giới này, có người thích uống coca hơn rượu vang đỏ, có người cố gắng bám trụ lại thành phố, cũng có người chọn về lại nông thôn. Vậy ai so với ai sẽ nhìn thấy nhiều mặt của thế giới này hơn? Đều là lần đầu trải qua cuộc sống, cuộc sống của ai mới là đáp án tiêu chuẩn nào?
Nhìn lên, trời cao bao nhiêu, nhìn được mức nào? Nhìn xuống, đất sâu bao nhiêu, tính toán được không? Hơn thế, có người còn nhìn trái nhìn phải, vậy nhìn xa được đến đâu chứ? Chi bằng cố gắng hết sức, chân thành, có trách nhiệm với cuộc sống của riêng mình, đó mới là tuyệt nhất.
Những gì đã thấy, những gì chưa thấy, thì sẽ thế nào? Huống hồ, thế giới qua miệng của mỗi người, chẳng qua cũng chỉ là một mặt của thế giới. Rốt cuộc cũng chỉ khiến tôi nhớ đến một câu truyện cổ, gọi là "Thầy bói xem voi", còn có một truyện gọi là "Ếch ngồi đáy giếng", còn có một truyện khác gọi là "Chỉ hươu bảo ngựa".
Bạn đó, đi được đến ngày hôm nay, là tổng hòa của hết thảy vui buồn trong quá khứ. Bạn sớm đã nghe qua rất nhiều đạo lí, lớn có, nhỏ có, cũng đã nếm trải một đoạn đường đời, là đắng, là chua, là mặn, là ngọt, thích ra sao đều là chuyện của riêng mình. Tựa như một người một mình bước vào nhà hàng tự chọn, vội vàng đi tìm đồ ăn sao, hà tất phải thế, dĩ nhiên là phải chọn món ăn mình thích trước rồi, không phải ai cũng có thể ăn món đó một lần nữa. Cuộc sống cũng chính là vậy đó, hạnh phúc mới là quan trọng nhất đời.