Gần đây, tôi luôn có cảm giác thời gian mải miết trôi đi, tựa như một lần cúi mày, một cái quay người, là đã bị thời gian bỏ lại thật xa. Trong lòng luôn trào dâng cảm giác hoài niệm, đối với quãng thời gian ấu thơ, luôn nhớ nhung quyến luyến. Bao nhiêu lần hồi tưởng trong mộng, không quên được dáng vẻ khi xưa, căn nhà ban đầu. Những núi những sông của quá khứ đã chẳng còn, chỉ lưu giữ vài món đồ cũ, đơn giản an tĩnh, không hề giảm phong thái. Cô gái sống trong tòa nhà cổ kính, sâu khuất, hái hoa nghe mưa ấy, cũng đang già đi.
Năm tháng trôi qua như bay, niềm vui xưa như giấc mộng. Có lúc, cảm thấy bản thân không còn nhiệt tình với những phồn hoa thế gian. Những chuyện cũ đã đi xa vừa ung dung lại vừa đau buồn. Tất cả mọi sự vật xinh đẹp, cổ nhã trước kia yêu thích, đến nay đã chẳng còn muốn thứ gì nữa. Vạn vật thế gian, không cần tô điểm, chỉ cần mộc mạc giản đơn, mới không đánh mất ý vị. Giống như đời người, càng trống trải một chút thì càng sạch sẽ không tranh giành.
Lúc này, ngồi một mình bên song nhỏ, ngắm ráng chiều quay về, sân nhà đèn đuốc lụi tắt. Những tháng ngày đã từng tùy ý phung phí, nay chỉ có thể dùng một cách dè xẻn. Tuổi tác càng lớn, thời gian càng eo hẹp túng bấn, chẳng qua cũng chỉ là không thể ganh đua với sự vật phức tạp của thế giới bên ngoài. Có lẽ đây gọi là tu vi, bao nhiêu chuyện phải trải qua trong nhân gian, đi qua rồi, cũng chính là thong dong.
Rất muốn làm một người thông tuệ sáng tỏ, khoáng đạt, không bị phàm trần bó buộc, già đi cùng núi rừng, uống say giữa khói la đà, không còn sợ thời gian thôi thúc, chẳng màng sinh mệnh ngắn dài.
Phía xa, thôn xóm cổ kính khói bếp chờn vờn, trong những căn nhà cổ ngõ sâu đã sáng đèn lấp lóa. Cảnh đời phồn hoa, cũng không giản dị an lành bằng cảnh gió hành lang trăng trên núi này. Đốt một lò củi mới, ngâm một bình trà dại, trong ngõ nhỏ người đi chầm chậm, mấy tiếng chó sủa lao xao, rồi lại yên tĩnh trở lại.
Thời gian tạm dừng lại, không nói đến biệt ly.