Quốc Sắc Thiên Hương xoay quanh cuộc chiến gia tộc của hai dòng họ sản xuất nước hoa nổi tiếng là Cung gia và Hương gia. Đại thiếu gia Hương gia – Hương Hạo Vũ và đại thiếu gia Cung gia – Cung Thiếu Hoa đều yêu đệ nhất hương thủy sư Tô đại tiểu thư Tô Vũ Ninh. Tình yêu cùng thù hận, sự lừa dối cuốn các nhân vật đi vào mê cung tình ái chẳng có đường lùi…
Hương Hạo Vũ và Cung Thiếu Hoa rất giống nhau. Suốt đời chỉ biết cố chấp cái mình không có được và cái đã mất đi. Nhưng lại hoàn toàn không biết trân trọng hạnh phúc mà mình có thể nắm bắt ở trước mặt. Tô Vũ Ninh là một người con gái hoàn mĩ. Cái chết của cô ấy càng làm cho cô ấy trở thành nữ thần trong lòng của Hạo Vũ mà Hồng Ngọc không thể nào phá vỡ thần thoại này.
Hạo Vũ cũng muốn trân trọng Hồng Ngọc. Nhưng trong lòng anh không thể quên đi Vũ Ninh. Thật ra anh cũng có tình cảm với Hồng Ngọc, chỉ là anh từ chối chấp nhận. Anh sợ cái cảm giác phản bội Vũ Ninh, anh ghét cái cảm giác bất chung với Vũ Ninh của mình. Khi Vũ Ninh còn ở đây, anh đã mang tất cả tình yêu dành cho cô ấy, như vậy đã đủ rồi. Giờ Vũ Ninh không còn, anh mang tình yêu dành cho cô ấy chuyển qua cho một người con gái khác. Như vậy có gì là sai? Hạo Vũ cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất không học được cách tha thứ cho bản thân mình...
Hồng Ngọc từng nói: "Hạo Vũ chỉ muốn tôi quên hết chuyện quá khứ, tiếp tục làm thế thân của Vũ Ninh, tiếp tục cùng anh ấy thêu dệt giấc mộng. Hãy cứ để tôi đau khổ trong tỉnh táo cũng không muốn niềm hạnh phúc hồ đồ này"…
Lưu Khải Uy diễn xuất chân thật, tình cảm dạt dào trong ánh mắt. Xem Quốc Sắc Thiên Hương, khán giả cảm nhận được ranh giới mong manh giữa tình yêu và tội ác.
Cuối phim, Hồng Ngọc từ biệt mọi người ra đi và trả lời Hạo Vũ rằng:
"Thân thế của em để một mình em đi tìm được rồi. Tự em sẽ giải quyết được. Cũng giống như mỗi lần anh đi thăm Vũ Ninh vậy, đều sẽ có tâm cảnh của riêng mình. Không thích hợp để bất kì ai, ngay cả em, đến quấy nhiễu…"
Trong cuộc đời ta sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn người, để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có duyên là đủ, nhưng tiếp tục để yêu một người thì phải cần cố gắng. Thế gian này cái quí giá nhất không phải là thứ không có được và đã mất, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ.
Tử giả trường dĩ hĩ
(người đã khuất đã ra đi rồi)
Sinh giả tự sinh tồn
(người còn sống vẫn phải tiếp tục sinh mạng của mình)
Hoàn tương liên cựu ý
(hãy mang tình cảm thời gian tưởng nhớ người xưa)
Tích thủ nhãn tiền nhân.
(để trân trọng người trước mắt)
Thái Hà (Nhân Văn Blog)
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811