Chúng ta thường mơ về một tình yêu hoàn hảo, cố gắng để trở thành người hoàn hảo, luôn nhìn vũ trụ như một tác phẩm hoàn hảo của tạo hoá. Nhưng tất cả những nỗ lực và tranh đấu của ta hầu như đều dẫn đến sự thất vọng. Cuộc sống và cả chúng ta không phải bao giờ cũng hoàn hảo. Chất chứa trong ta là đầy ắp những tư lợi và những khao khát không làm sao thoả mãn được. Chẳng bao giờ là đủ.
Nhưng có một nơi mà ở đó sự hoàn hảo tồn tại với tất cả sự toàn vẹn của nó. Đó là tình cha con - một trải nghiệm còn tuyệt vời hơn cả giấc mơ đã được tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió lột tả một cách tinh tế khiến tôi vô cùng ám ảnh và cảm động…
Bonnie là một tổng hợp duyên dáng của Scarlett và Rhett về những gì hoàn thiện nhất, nó là một cây nêm để giúp Rhett lách vào bức tường lạnh buốt của Atlanta. Người Atlanta nào cũng biết rằng cô con gái út của Scarlett đã nắm được quyền chi phối cha nó. Lòng thương con của Rhett đã giúp anh chiếm lại được cảm tình của mọi người...
Từ khi có con, thái độ của Rhett làm mọi người ngạc nhiên và đảo lộn mọi định kiến về anh từ trước, những định kiến mà cả thành phố cũng như riêng Scarlett đều ngỡ là không thể xóa đi. Ai có thể tưởng tượng được một người như Rhett Butle lại có thể đi thản nhiên phô trương tình phụ tử của mình với mọi người? Sự xúc động của Rhett không phải theo thời gian mà mờ nhạt, trái lại nó còn tạo một ước ao thầm kín nơi những phụ nữ mà chồng họ đã sớm tàn lụn các cảm xúc của tình cha con. Rhett níu áo bất cứ người quen nào gặp gỡ ngoài đường, kể lể những tiến bộ kì diệu của con mình, lúc nào Rhett cũng mở đầu bằng một câu thật lịch sự: “Tôi biết ai cũng cho rằng con mình là một đứa tinh khôn nhưng…”. Rhett cho rằng, con gái mình thật hết sức kì diệu, không một đứa trẻ nào có thể so sánh nổi và Rhett cũng không cần giấu giếm quan điểm đó.
Rhett có vẻ khỏe mạnh hơn, cười đùa nhiều hơn và đã lấy lại gần đủ cái phong độ của một người hùng vượt phong tỏa trong thời chiến.
Từ khi Bonnie bắt đầu chập chững, Rhett thường đưa con đi dạo với mình, khi thì đi xe, lúc thì đặt Bonnie ngồi trước yên ngựa. Mỗi chiều khi rời khỏi ngân hàng, Rhett nắm tay Bonnie đi bộ trên đường Cây Đào, Rhett đi thật chậm cho vừa bước của con và kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi ngây thơ của nó. Với những người thường đứng hóng gió trước cửa hoặc trước thềm nhà lúc mặt trời lặn thì Bonnie là một đứa bé dễ thương và xinh xắn với những lọn tóc đen huyền và đôi mắt xanh lơ, không người nào có thể làm ngơ được. Rhett không bao giờ xen vào những câu đối đáp giữa con và người khác nhưng Rhett tỏ ra hãnh diện và biết ơn những người đã có lòng chú ý tới con mình…
Lần nào Rhett cưỡi ngựa qua đường phố, tay mân mê vành nón, miệng mỉm cười, với Bonnie ngồi trước yên, ai cũng cười lại với Rhett, bàn chuyện với Rhett một cách vồn vã và trìu mến nhìn cô bé.
Những người trước đây vẫn còn ác cảm với Rhett, bây giờ cũng không khỏi mỉm cười khi Rhett đi ngang qua với một cô bé ngồi vắt vẻo trước yên. Các bà trước đó vẫn cho rằng Rhett là người nguy hiểm đối với phái nữ, bây giờ cũng chịu khó ngừng lại nói chuyện với anh trên đường phố và để khen tặng Bonnie. Ngay cả những bà già khó tính nhất cũng phải nhìn nhận rằng một người đàn ông thông thạo về các chứng bệnh xoàng xĩnh và những vấn đề liên quan tới trẻ con như Rhett, không thể nào là một kẻ hoàn toàn xấu xa được.
Vào những ngày đẹp trời người ta lại thấy hai cha con phi ngựa trên đường Cây Đào, Rhett buông thõng dây cương để con ngựa ô cao lớn của mình đi song song với con ngựa con mập mạp của Bonnie. Bonnie quất roi vun vút, tóc phất phơ trong gió và Rhett phải ghì ngựa mình lại để con gái có cảm tưởng là nó luôn luôn thắng cuộc.
Rhett hướng cả về Bonnie, hình như trọn cả lưu lượng của cuộc đời Rhett đều đổ dồn vào một con sông bé nhỏ…
Rhett đối xử với con như với một người đã trưởng thành, chịu khó nghe ý kiến nó và làm ra vẻ như đó là những ý kiến hay. Đối với Rhett, con bé làm gì cũng hợp lí, nó có đòi mặt trăng đi nữa, Rhett cũng sẽ lấy ngay cho nó nếu được. Rhett là chủ tể của Bonnie, là trung tâm cái thế giới nhỏ bé của nó. Bonnie bám sát cha như bóng với hình. Nó đánh thức cha thực sớm, ngồi bên cạnh cha ở bàn ăn, dùng thức ăn trong đĩa của cha lẫn đĩa nó.
Rhett coi Bonnie cũng như Scarlett, khi còn bé, lúc chưa có chiến tranh và cảnh bần hàn chưa thay đổi con người Scarlett. Bonnie rất giống nàng, cũng ương ngạnh, cũng can đảm, cũng vui vẻ và thông minh như nàng. Rhett yêu thương và chiều chuộng Bonnie cũng như Rhett vẫn mong ước và chiều chuộng nàng. Nhưng Bonnie không như Scarlett, nó thương Rhett. May là Rhett còn có nó để dồn hết tình thương mà Rhett đã dành cho Scarlett và Bonnie chết, mang theo tất cả...
Mammy từng nói: “Chưa bao giờ tôi thấy một người đàn ông, đen như trắng, thương con quá vậy, ông như phát điên lên, không chịu ăn, không chịu ngủ. Bonnie sợ bóng tối và dưới mồ thì tối lắm.”
Tôi thấy thương Rhett vô cùng, thương một cách chân thành.
Có thể nói thành công của vai diễn Rhett Butler phần lớn là nhờ đôi mắt quyến rũ đến mê hồn của Clark Gable. Điều làm tôi xúc động nhất là đôi mắt rưng rưng lệ của anh khi thể hiện nỗi đau tột cùng của một người cha mất đi đứa con gái mình yêu thương nhất…
Link trên báo:
http://ngoisao.net/tin-tuc/goc-doc-gia/choi-blog/tinh-cha-con-trong-cuon-theo-chieu-gio-2606264.html
Thái Hà (Nhân Văn Blog)
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811