"Lệnh Hồ Xung: Cuộc đời ta là gì? Ta lớn lên ở Hoa Sơn nhưng Hoa Sơn không cần ta. Ta học được Độc Cô cửu kiếm nhưng cuối cùng Hấp Tinh đại pháp lại cứu sống ta. Ta không thích gặp rắc rối nhưng ta lại đứng đầu một đám ni cô. Đã có lúc, ta khiến cho tà phái căm thù nhưng ta lại yêu con gái của chưởng môn ma giáo..."
Lệnh Hồ Xung là một đứa trẻ mồ côi, ngay cha mẹ mình cũng không biết. Chàng được Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc nuôi dưỡng trưởng thành và nhận làm đồ đệ. Cho nên đối với sư phụ và sư nương, chàng có một tình cảm đặc biệt sâu sắc. Có thể nói, đó vừa là tình cha mẹ, vừa là tình thầy trò.
Chàng là một người rất nhân hậu, tâm tình cởi mở, sống phóng khoáng, không bị tiểu tiết gò bó. Chàng thích rượu như tính mệnh, có khi hành vi cứ buông theo tình cảm của mình, ít khi tự kiểm điểm, thậm chí dẫn đến bị trách cứ. Song chàng chẳng có chút ác ý gì, chàng là một hiệp sĩ tình cao nghĩa cả, dám chết để trở thành người nhân, quên mình vì nghĩa, lại là một dật sĩ, chán ghét quyền lực và danh lợi, chuộng tự do nhàn tản, theo con đường ẩn dật. Khúc Tiếu ngạo giang hồ không phải cái gì khác, mà chủ đề chính là ca ngợi cá nhân Lệnh Hồ Xung.
Lệnh Hồ Xung tiếp nhận sự chân truyền của Phong Thanh Dương, một vị tiền bối của phái Hoa Sơn và học được “Độc cô cửu kiếm”. Chàng lĩnh hội được ý nghĩa tinh vi của Độc cô kiếm pháp là: “vô chiêu thắng hữu chiêu”; “như mây trôi nước chảy, theo ý của mình”; “tất cả phải thuận theo cái tự nhiên của nó, làm cái việc không thể không làm, dừng lại ở chỗ không thể không dừng”; “phải quên hết những kiếm chiêu đã học, một chiêu cũng không để lại trong lòng”; “người đại hiệp sĩ cô độc mới là người thông minh tuyệt đỉnh, học kiếm pháp của họ, điều chủ yếu chỉ có một chữ “ngộ” chứ hoàn toàn không thể ghi nhớ một cách máy móc, cứng nhắc. Đến khi thông hiểu được tinh thần của Độc cô cửu kiếm, thì có thể thực hiện được tất cả, cho dù quên hết những biến hóa cũng không có liên can gì, khi gặp địch càng phải quên hết tất cả, càng không chịu sự ràng buộc của kiếm pháp vốn có. Những lời bàn ấy, quả thực là tinh hoa của võ học, thực ra không chỉ dừng lại ở võ học, mà thực hiện nó ở các phương diện khác cũng đều có ý nghĩa rất sâu sắc.
Con đường của Lệnh Hồ Xung là con đường đầy gian nan khúc khuỷu, là con đường đầy rẫy những hiểu lầm và phỉ báng, hãm hại và oan khuất.
Biểu hiện cái đẹp đầu tiên của Lệnh Hồ Xung là chàng đã nắm chặt lấy cánh tay bè bạn mà Điền Bá Quang chìa về phía chàng. Tại Lạc Dương chàng kết giao với Lục Trúc Ông và “Cô Cô” của ông ta, được nghe lại “khúc Tiếu ngạo giang hồ”, giống như kẻ lãng du tìm về cố hương tinh thần.
Ở con người Lệnh Hồ Xung đã ngưng tụ tình yêu và căm giận, cay đắng và ngọt bùi, ngưng tụ tất cả các loại dấu ấn của xã hội.
Thông minh lanh lợi mà cơ trí hóm hỉnh, hiền lành dễ gần mà thâm tình cố chấp, xốc nổi hăng hái mà lương thiện hồn nhiên, cẩu thả tùy tiện lại tự do phóng khoáng, quả thật có nhiều cái đáng yêu. Đó chính là Lệnh Hồ Xung, một người phóng túng ưa ẩn dật; trải qua cuộc đấu tranh muôn vàn quanh co khúc khuỷu, cuối cùng chàng thực hiện được nguyện vọng mà Lưu Chính Phong và Khúc Dương hằng ôm ấp – Tiếu ngạo giang hồ..!
Nhân Văn Blog
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811