Giọt mưa đau ở mái nhà,
Mưa trong tình Mẹ hơn là trời mưa...
Chiều nay con lại nhớ tới mẹ, nhưng không giống như những lần khác. Vâng, những lần khác, con nhớ tới mẹ với một sự ích kỉ biết bao!
Khi con còn nhỏ, mẹ luôn nhìn cuộc đời này như một nơi đầy hiểm nguy. Mẹ vẫn hay nói với con rằng để tồn tại, con cần phải luôn đề phòng, phải luôn cảnh giác. Bố cũng phần nào đồng ý với quan điểm đó. Nhưng quan điểm ấy dường như không phù hợp với con. Những gì con thấy không giống như lời bố mẹ nói. Con cảm thấy yêu mến và tin tưởng tất cả mọi người xung quanh. Con thấy cuộc sống là chốn bình yên và an toàn. Nhưng thực ra đó là suy nghĩ trẻ con, con được yên bình vì có sự bảo trợ của bố mẹ.
Tự nhiên con lại nghĩ đến nhiều thứ, bỗng cảm thấy cuộc sống ngày càng phức tạp hơn mình tưởng. Những ngày còn ở với gia đình, con nhìn cuộc sống vốn là màu hồng. Giờ thì hình như không vậy nữa. Mà có lẽ vì nó vốn phức tạp, thế nên đâu chỉ tồn tại mỗi một gam màu được.
Chợt nghĩ con đã làm được điều gì cho mẹ chưa nhỉ? Có lẽ là chưa phải không mẹ… Con chỉ là một đứa con gái lạnh lùng. Những ngày qua, con xa nhà chỉ làm tăng thêm nỗi lo nơi mẹ. Con thấy mình vô dụng lắm!
Con giật mình thấy thời gian trôi sao mà nhanh quá, con chợt nhận ra mình chẳng còn nhỏ nữa, mà mẹ thì cũng đã sống được nửa đời người rồi.
Con lên Hà Nội học, mẹ lo từ những điều nhỏ nhất. Khi cần, con chỉ biết ra máy rút tiền như một chuyện thật bình thường. Con không năn nỉ, vì con biết mẹ chẳng từ chối điều gì phục vụ việc học tập và cuộc sống của con. Những gì con muốn đều có dễ dàng biết bao!
Ngày vượt cạn khó khăn đó sau này con mới được nghe kể lại. Cái năm tám sáu ấy không dễ sinh mổ như bây giờ. Thời gian trôi thật nhanh, nhanh đến mức con cũng chẳng kịp nhìn lại quãng đường mình đã đi qua. Chỉ đến bây giờ, khi đã ở cuối một chặng đường, con mới ngoảnh đầu lại, để rồi nhận ra mình đã đi được xa đến thế nào, mình đã trưởng thành ra sao... Và điều đặc biệt nhất, con đã nhận ra, đó là luôn có một ánh mắt dõi theo từng bước đi của con, luôn có một bàn tay sẵn sàng nâng con đứng lên mỗi khi vấp ngã.
Có những khi con cảm thấy tất cả mọi người đều quay lưng lại với mình, thì mẹ là người duy nhất dang tay đón con, nghe con khóc nức nở như một đứa trẻ. Chẳng còn lời nào có thể diễn tả nổi cảm xúc của con lúc đó – cảm xúc rằng con sẽ không bao giờ cô đơn trong thế giới rộng lớn này.
Về với gia đình con đã thấy mình được chở che ra sao. Khi những ngày ngắn ngủi ấy trôi qua, con lại ba lô lên đường. Vậy là đã hơn sáu năm trôi qua, kể từ ngày con xa nhà đi học. Mọi người thường nói: “Trồng cây sắp đến ngày ăn quả rồi”. Con cũng nghĩ vậy.
Con đi học mẫu giáo, rồi vào lớp Một, lớp Sáu, lớp Mười... tất cả đều nhờ vào sự tần tảo, cố gắng của bố mẹ. Cảm ơn tất cả tình yêu và sự quan tâm chăm sóc của mẹ đã dành cho chúng con. Cảm ơn mẹ đã luôn chiều theo nguyện vọng của con, nuôi con học hết trường đại học này đến trường đại học khác. Rồi không bằng lòng với những gì mình đã có, con lại tiếp tục cuộc hành trình đi tìm tri thức. Con học tiếp lên Cao học, rồi tiếp tục chọn lựa và thay đổi chuyên ngành mình thích. Và mẹ lại thêm thương con một mình đối mặt với áp lực học hành, thi cử triền miên cùng những rắc rối.
Một lá thư này gửi mẹ, để mẹ biết rằng con vẫn thấy rất rõ, mẹ luôn cùng con trên mọi nẻo đường. Con nay chọn nghiệp này, một nghiệp vốn dĩ không chút hứa hẹn viên mãn cho một người con gái. Nhưng đó là con đường mà mẹ con mình đã cùng dấn bước.
Con sẽ bước tiếp cuộc đời này, có thể vẫn hồn nhiên như một đứa trẻ con. Có thể khi nào đó con vẫn nhói lên những nỗi buồn riêng, vẫn rưng lên những giọt nước mắt nếu nghĩ về mái nhà xưa.
Nhưng con sẽ luôn là niềm tự hào của mẹ, niềm tự hào vì con đã được sinh ra một cách khó khăn như mẹ vẫn từng nói:
Như một chiến binh quả cảm ngoài mặt trận
Như một người anh hùng
luôn thắp lên ngọn lửa
để đi về phía mặt trời!
Con hiểu rằng: Mãi mãi chẳng chán nản, chính là sự quan tâm nhỏ nhặt của mẹ. Vô tận vô cùng chính là trái tim yêu thương, sâu xa như biển cả của mẹ. Cầu chúc cho mẹ luôn được khoẻ mạnh và hạnh phúc.
Link trên báo:
http://ngoisao.net/tin-tuc/phong-cach/choi-blog/me-con-cam-on-2604904.html
Nhân Văn Blog
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811