"Giữa chị em luôn có mối gắn kết đặc biệt trong suốt cuộc đời. Họ sẻ chia với nhau vấn đề của cuộc sống, từ những chuyện vặt vãnh đến việc hệ trọng. Em trai và tôi cũng có mối liên hệ đặc biệt như thế. Với tôi, em trai giữ vị trí rất quan trọng và không gì có thể thay đổi được điều đó."
Chị viết những dòng này cho em vào lúc đầu óc đầy những dự định và kế hoạch... Trong khi chị bận rộn với áp lực nặng nề của việc học hành triền miên thì ý nghĩ về ngày sinh nhật của em như những con sóng vẫn nối đuôi nhau rong ruổi...
Vậy là em trai chị đã tròn 15 tuổi rồi đấy! Đây là một cột mốc quan trọng đối với chị và mẹ, bởi hơn ai hết, cả gia đình ta đều nắm rõ những tiến bộ đáng kể mà em đã đạt được trên bước đường khôn lớn và phát triển của mình. Từng ngày trôi qua đối với em đều là một cuộc tranh đấu không mệt mỏi và em - chiến binh dũng cảm của chị - đã làm rất tốt!
Bên cạnh đó, chị cũng có thể cảm nhận được sự hình thành vô vàn ý thức đạo đức bên trong tâm hồn em. Em đã thể hiện mình là một cậu bé rất nhạy cảm, sâu sắc và sống tình cảm (đó là còn chưa kể đến em hay líu lo vào tai chị biết bao câu chuyện hài hước thú vị với cái tính nhí nhảnh hay nói của mình)... Em rất chịu khó quan sát mọi người và chị biết rằng em có thể đọc cả suy nghĩ của họ nữa cơ đấy. Điều đó thật đáng tự hào, và chị chưa bao giờ ngừng ngạc nhiên về em... Dẫu thế, chị vẫn muốn tâm sự với em vài điều về sự lớn lên, về những đổi thay mà em đã, đang và sẽ phải đối mặt.
Em trai à, dường như đã trở thành một qui luật, rằng càng lớn khôn thì chúng ta càng phải đối mặt với nhiều đổi thay. Thật sự thì thay đổi không có gì là xấu, nhưng để chấp nhận nó quả là một điều không dễ dàng gì. Đó là vì mọi đổi thay đều liên quan đến một mất mát nào đó, hay nói cách khác là để có được điều này thì chúng ta phải đánh đổi một điều gì khác. Và cứ thế, cuộc sống của con người thực chất là một vòng luẩn quẩn với những được mất của số phận.
Em trai à, gần như mọi thứ mà chúng ta gắn bó trong cuộc đời cuối cùng rồi cũng sẽ biến mất vào một ngày nào đó... Đúng thế, mỗi một mất mát đều giáng cho chúng ta những quả đòn - có khi chỉ nhẹ nhàng, nhưng cũng lắm khi quá đớn đau... Mỗi giai đoạn trưởng thành của một người đều liên quan đến những mất mát. Nếu không có mất mát thì em sẽ không thể có được những thành tựu.
Khi tự hỏi về những khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà mình từng trải qua, chị lại nghĩ về những lúc cả gia đình cùng ngồi trong phòng khách và xem phim. Lúc quảng cáo thì nổ ra bao nhiêu cuộc tranh luận sôi nổi về chuyện phim, về những món hàng đang được quảng cáo... Thời gian đó trong ngày thật thú vị biết bao!!!
Em phải gánh chịu nỗi đau mất mát và đối mặt với sự không trọn vẹn của gia đình khi còn quá nhỏ. Em đã vượt qua được chính mình để học được khả năng đương đầu và chinh phục nghịch cảnh. Em biết phải đối mặt với cảm giác căng thẳng như thế nào, phải suy nghĩ già dặn trước tuổi so với các bạn ra sao, và cảm giác hẫng hụt, cô đơn, thất vọng trước những biến đổi không thể lường trước... Nhưng vượt trên tất cả, là càng ngày em càng trưởng thành hơn và luôn có một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống...
Thỉnh thoảng chị nhìn thấy trên khuôn mặt em hiện ra một sự khó chịu hay lo âu nào đó. Sự biểu lộ đó khiến chị biết ngay rằng có việc gì đó diễn ra không như ý em mong muốn. Những lúc như vậy, chị chỉ muốn làm bất kì điều gì để nỗi lo lắng của em biến mất ngay lập tức. Mọi thứ trong cuộc sống đều là tạm thời - cả cảm giác êm ái, tốt đẹp, hay cảm giác buồn bã, bi quan, hay những nỗi buồn đau tưởng chừng không thể vượt qua được... Tất cả rồi sẽ qua đi cùng thời gian em ạ.
Cảm ơn em đã luôn là người bạn nhỏ hàng ngày của chị lúc ở nhà, thỉnh thoảng cho chị được nghe những lời dặn dò giống Bố, và đặc biệt là em luôn háo hức đón chờ chị trở về với nụ cười rạng rỡ trên môi...
Mỗi khi chị đi học, thể nào em cũng khóc, còn chị thì cứng rắn quay lưng bước thật nhanh. Bố mẹ thường bảo hai chị em mình tính nết trái ngược nhau: Chị thì ít nói trong khi em cứ ríu rít cả ngày; là con trai nhưng em lại cũng rất mau nước mắt trong khi chị thì hiếm thấy biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài...
Chị cũng xin lỗi vì đã tỏ ra quá xem trọng nỗi đau của mình mà không viết cho em thật nhiều lời động viên, an ủi suốt 5 năm qua trong khi em mới chính là người đang phải chịu thiệt thòi nhất... Chị cũng nhớ những lần chị đã nổi điên lên và mắng em khi em tỏ ra bướng bỉnh... Chị ước gì mình đã không nổi giận với em như vậy và chị mong từ giờ về sau, mình sẽ luôn cư xử thật nhẹ nhàng mềm mỏng với em... Em hãy thông cảm cho bà chị đôi khi hơi "trẻ con" này nhé!
"Tốt bụng", "thân yêu" và "tuyệt vời" là những từ chị ít sử dụng, mỗi khi nhớ đến em thì chị hay dùng những từ yêu thương ấy. Vì thế, em hãy nhớ rằng chị rất thương em và chúc em có một ngày sinh nhật đặc biệt vui vẻ. Tuổi mười sáu sôi nổi như ngọn lửa, thơ mộng như bài thơ, dịu dàng như cơn gió. Chúc em bước vào tuổi hoa tươi đẹp này, bởi vì em là một cậu em trai đáng yêu nhất của chị!
Ngày sinh nhật của em là dịp tốt cho em biết rằng: Chị có được một người em trai như em thì đó chính là niềm kiêu hãnh của chị!
Và giờ đây, dù cuộc đời còn nhiều sóng gió, chị luôn biết rằng mình phải cố gắng để có thể làm cho cuộc sống của em tốt đẹp hơn... Luôn có cái gì đó nhắc nhở chị rằng: tình thương, sự dung thứ và lòng nhẫn nại có thể làm thay đổi tất cả...
Chị rất khâm phục những vỉa đá dựng ngay giữa biển, luôn dũng cảm hiên ngang trước sóng biển bào mòn. Và em chính là hòn đá đó, vẫn thản nhiên trước sóng gió, em thật kiên cường!!!
Thái Hà (Nhân Văn Blog)
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811