Ông đã từng nhiều lần cận kề cái chết, nên kết quả là ông luôn cảm nhận được sự huỷ diệt và cảm thấy cái chết ở đâu đó rất gần, nhưng ông không hề sợ hãi. Ông nghĩ về những người thân đang ở rất xa ông. Ngay khoảnh khắc mặt trời biến mất, ông đã nghĩ về nỗi sợ hãi của các em mình, nỗi cô đơn của Bố cháu và ước mình được ở bên cạnh họ lúc này. Ở đó có sự yên bình...
Khi nỗi sợ hãi về cái chết tràn ngập trong ông, giống như nỗi sợ hãi khi ông đối mặt với bệnh tật hay nguy hiểm, ông đã nghĩ về đỉnh ngọn đồi với những chú chim giấu mình dưới đôi cánh. Đó là thời khắc chúng ta cảm nhận được sự tĩnh lặng tuyệt đối mà ngay cả cái tôi cũng biến mất. Nhưng không có sự sợ hãi mà là sự đón nhận để khám phá. Vì lúc ấy, chúng ta như đang được đưa đến một thế giới kì diệu khác mà ta đã chấp nhận nó như một cái ôm yên bình của giấc ngủ đã được mong đợi từ lâu. Nếu cái chết cuốn ông vào cùng với nhịp điệu vĩ đại của thiên nhiên, thì ông sẽ hoà nhập vào sự yên bình vĩnh hằng của tạo hoá. Đây như một hành trình tất yếu mà mỗi người đều phải đi qua, để hoà nhập vào thế giới vĩnh hằng... Ông không xem đó như một điều gì khủng khiếp và trống rỗng. Ông luôn có niềm tin rằng cái chết không phải là một vấn đề rắc rối hay đáng lo ngại. Không sống mới là vấn đề! Có ai mà cứ đi mãi không về đâu. Có đi tất phải có về. Chắc chắn rồi sẽ có một lần về vĩnh viễn để mãi mãi không bao giờ còn ra đi nữa. Sống gửi thác về mà...
Sau khi ông rời khỏi cuộc đời này, trái tim của cháu và cả nhà sẽ rạn vỡ vì đau đớn, và sẽ có một lỗ hổng u buồn xuất hiện nơi đó... Nhưng cùng với thời gian, trái tim đau đớn ấy sẽ lành lặn trở lại. Mọi trái tim đều như thế cả cháu ạ! Cháu sẽ vẫn còn nhớ đến ông, nhưng mỗi khi nghĩ về ông, ông hi vọng rằng cháu sẽ cảm nhận tình thương yêu và niềm hạnh phúc nhiều hơn là nỗi buồn đau...
Nhưng mặc cho mọi công việc ông đã làm, mặc cho một thực tế rằng suốt cả cuộc đời ông vẫn hay suy ngẫm những điều tương tự như thế này, thì vẫn còn đó rất nhiều thứ mà ông vẫn chưa và không thể nói cùng cháu. Bởi vì những cảm xúc sâu thẳm nhất đều không thể diễn đạt thành lời...
Điều ông muốn nói với cháu là cảm giác chúng ta có trong tim khi nhìn thẳng vào mắt người mà ta yêu thương. Ông muốn nhờ những giọt nước mắt, những nỗi buồn, những cử chỉ yêu thương chuyển tải những thứ ông không thể nói thành lời.
Khi cháu đặt lá thư này xuống, ông ước sao cháu vẫn còn nhớ mãi ánh mắt của ông khi ông cháu ta nhìn thẳng vào mắt nhau. Cháu sẽ thấy ở đó tình yêu thương, niềm hi vọng và lời an ủi... Ánh mắt đó sẽ nhắc nhở cháu sống sao cho xứng đáng ở đời. Đó chính là món quà cuối cùng ông dành cho cháu.
Ông ngoại của cháu!
Thái Hà (Nhân Văn Blog)
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811