Thanh xuân sẽ qua rất nhanh thôi, hệt như một cái chớp mắt, một lần xoay người là đã vụt mất. Đừng đợi đến khi mọi thứ đã không còn kịp thì mới hối tiếc về khoảng thời gian đã vùi mình say giấc nơi khu vườn thanh xuân thơ mộng.
Người ta hay nói với tôi rằng, thanh xuân dài lắm sao phải vội, cứ tận hưởng đi, ngày còn trẻ, ngày còn tươi xanh. Nhưng không, thanh xuân không phải chỉ là khoảng thời gian để tận hưởng mà đó là thời gian để trưởng thành.
Sự trưởng thành của một con người được trả giá bằng cả một thanh xuân, và nếu đã phải trả một cái giá đắt đến vậy thì tại sao hôm nay vẫn còn lo tận hưởng mà không lo phấn đấu?
Tận hưởng phải đi đôi với phấn đấu. Bạn có quyền tận hưởng trên những công sức bạn bỏ ra, đừng tận hưởng trên mồ hôi nước mắt của người khác.
Rất nhiều điều, bạn luôn nghĩ rằng nó vẫn còn kịp, vì bạn vẫn còn trẻ. Nhưng đó cũng chính là liều thuốc ru bạn vào giấc ngủ không mộng mị ở khu vườn thanh xuân. Bạn ngủ quên tháng ngày, quên ước mơ, quên mất bản thân mình là ai, để rồi khi tỉnh giấc, mọi thứ trước mắt vỡ tan như bong bóng xà phòng mà thanh xuân cũng úa tàn từ lâu.
Thanh xuân sẽ không bao giờ cùng bạn song hành một bước rồi lại một bước nữa mà nó sẽ luôn chạy trước bạn, còn bạn vĩnh viễn chỉ là kẻ đuổi theo sau. Qua từng con đường, từng ngã rẽ, từng người lướt qua, từng thử thách được đặt ra, bạn vấp ngã rồi đứng dậy, té đau đến chảy máu hay trầy trụa khắp cả người thì bạn vẫn tiếp tục tiến về phía trước và đuổi theo nó, đó chính là cách thanh xuân dạy bạn trưởng thành.
Giai đoạn nào phải rực rỡ, phải cuồng nhiệt thì nhất định đừng vì bất cứ lý do nào mà khiến nó tàn lụi qua đi, đừng để sau này nhìn lại chỉ biết hối hận trong những tiếng thở dài bất lực.
Tuổi trẻ của một người, rất nhanh sẽ qua đi, rất nhanh sẽ chỉ còn lại những tiếng thở dài trong vô vọng. Đời người chẳng có là bao, tại sao phải để nó ảnh hưởng bởi những điều không đáng.
Chúng ta không thể nào giữ mãi được thanh xuân. Và có những điều khi thanh xuân qua đi rồi thì nó cũng nằm lại với xuân xanh, tuổi trẻ, đoạn đường sau này chẳng thể gặp lại.
Chẳng hạn thời gian nằm uể oải trên bàn học, ngủ gục một giấc ngẩng đầu lên xung quanh là bạn bè, thầy cô cùng những lời giảng say sưa đan xen những câu chuyện thì thầm bên tai.
Chẳng hạn những ngày liều lĩnh, dám đánh cược, dám theo đuổi ước mơ mà chẳng lo nghĩ điều gì quá nhiều, quá sâu hay quá nặng.
Thanh xuân cất giấu rất nhiều những nỗi niềm mà có thể cả một đời về sau ta sẽ ghi nhớ mãi.
Thanh xuân tựa áng mây trời, mây theo gió, gió theo mùa, thanh xuân cũng theo thời gian mà đi mất.
Tuổi trẻ từng giây từng phút trôi qua đều rất đáng trân quý. Đừng lãng phí khoảng thời gian của tuổi trẻ để suy nghĩ đến những chuyện không đâu chẳng đáng. Hãy tận dụng nó, để làm những đều mình muốn, tận hưởng những gì mình thích. Thanh xuân cần có rực rỡ, muốn rực rỡ cần có cuồng nhiệt, muốn cuồng nhiệt cần phải liều lĩnh, can đảm và kiên cường.
Chẳng ai dạy cho chúng ta phải dùng cách nào để sống trọn thanh xuân. Chẳng ai bày cho chúng ta cách để có được thanh xuân rực rỡ. Đó là quá trình chúng ta học đi đôi với hành. Thanh xuân, chúng ta có một khoảng thời gian đủ dài để nếm trải tất cả những mùi vị chân thật nhất của cuộc đời. Rồi từ đó chúng ta khôn lớn, trưởng thành và chín chắn hơn.
Giai đoạn nào của cuộc đời cũng cần có những đặc tính riêng của nó, cũng như thanh xuân nhất định phải rực rỡ như pháo hoa sáng rực trên bầu trời, dù chỉ trong phút chốc thì cũng khiến ta ấn tượng mãi về sau.
Có thể hôm nay, bạn vẫn nghĩ mình chỉ mới bắt đầu thanh xuân thôi, còn rất nhiều thời gian. Nhưng tin tôi đi, ngày mà bạn nhận ra rằng hóa ra thanh xuân chảy trôi như dòng nước, len lỏi qua từng kẽ tay rồi vụt mất lúc nào chẳng hay cũng là lúc bạn đã qua thời thanh xuân tuổi trẻ, thanh xuân đã ở lại phía sau.
Thanh xuân không ở bên ta mãi, ta cũng không thể giữ mãi thanh xuân, vậy nên hãy trân trọng từng khoảnh khắc, nắm bắt lấy đoạn thời gian một khi đã qua đi thì sẽ không trở lại, chỉ có thể nhớ về như những hồi ức có đẹp đẽ, có nuối tiếc cũng có hối hận.