Chúng ta có thể không vĩ đại, song chúng ta trang nghiêm; Chúng ta có thể không vĩnh hằng, song chúng ta chân thành; Chúng ta có thể không hoàn mỹ, song chúng ta cố gắng.
- Nhà văn Tốt Thục Mẫn -
Con người ta thường thật là kỳ lạ: Trên thảm tuyết dày bất tận, những người đã đi qua để lại con đường rắn chắc thẳng tắp thì lại cứ ân hận là lỡ mất dịp thưởng thức phong cảnh lãng mạn trên dọc đường, bởi họ cứ qua lại vội vàng. Còn những người đã đi qua con đường quanh co khúc khuỷu, ngắm hết cảnh đẹp này đến cảnh đẹp khác thì lại than phiền cuộc đời mình trôi qua sao mà gian nan vậy, tại sao cái lý của câu nói "đoạn ngắn nhất của hai điểm" lại chưa đi sâu vào lòng người nhỉ? Những người kỳ quặc thì cứ quay đầu nhìn lại những dấu chân in trên con đường hoặc là thẳng tắp, hoặc là quanh co, hoặc nông hoặc sâu rồi cảm thấy băn khoăn ngẫm nghĩ. Thực ra, không cần phải ân hận, không cần phải oán trách, chỉ cần gắng hết sức để lại dấu chân của mình trên lớp tuyết dày để hình thành con đường khác so với của mọi người, cho dù con đường đó hoặc là thẳng tắp và hoành tráng, hay là quanh co và ảm đạm, thì bạn đã có được nhân sinh tươi đẹp rồi.
Trong bài "Du Bao Thiền sơn ký" của nhà văn nổi tiếng thời nhà Tống Trung Quốc Vương An Thạch đã ghi lại cảm nhận sâu sắc đối với con đường đời mà mình đã đi qua rằng: "Còn đủ sức lực mà không chịu đi đến nơi, người khác có lý do để chê cười mình, mà bản thân mình rồi cũng sẽ ân hận; dốc hết sức mình mà vẫn không thể đi tới nơi được, thì không có gì cần phải ân hận cả, mà người khác lấy gì để chê bai được mình?" nguyên văn "Tận ngô chí", có nghĩa là dốc hết sức mình, có thể không cần phải ân hận gì cả. Thế nhưng "lực túc dĩ chí yên" nghĩa là có đủ sức lực đi đến đích mà không chịu đi, thì sẽ bị mọi người giễu cười vậy.
Đôi khi ta cảm thấy con đường đời sao mà đi mệt vậy, trước khi rảo bước phải lựa chọn ngã hướng mà mình cần đi, phải định hướng tay chèo, mỗi khi cất bước, đều phải điều chỉnh lại, phải đuổi rượt lên phía trước, đi mệt rồi nhân lúc nghỉ liền quay đầu nhìn lại những vết chân trên con đường đời mà mình từng đi qua, rồi so với người khác. Tâm trí không khỏi cảm thấy day dứt, băn khoăn "nên đi con đường như thế nào". Vậy thì hãy bình yên cõi lòng rồi đọc lại một câu nói tuyệt vời là: "Tôi không để lại dấu vết trên bầu trời, nhưng tôi đã bay qua".
Hãy sống một cách chân thật, hãy dốc hết sức mình cho mỗi bước chân trên con đường đời của mình, thì con đường bạn đi sẽ đẹp đẽ biết nhường nào.
Cái đẹp là ở chỗ gắng hết sức mình
Có người nói, trên đời này vốn không có đường đi, người đi lại nhiều rồi thì thành đường đi; cũng có người nói, trên đời này vốn có đường đi, người đi trên đó nhiều rồi, thành ra chẳng còn đường đi nữa; có người nói ...