"Rực trời mây đỏ
Chiếu rọi bên hồ
Mắt ngấn lệ nhòa, quay đầu nhìn lại
Cảnh phồn hoa mờ khuất
Mông lung khói sương
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Nửa đời yêu thương
Chỉ còn tựa trang giấy trắng
Phong vân loạn thế người khó toàn.
Một đoạn tình cảm
Chỉ riêng hồi ức không thay đổi
Ngăn cách mối nghiệt duyên giằng xé.
Tóc xanh hóa tuyết
Vì người chịu mọi khổ đau
Làm bạn với bóng hình
Chập chờn theo mây gió.
Yêu và hận
Chẳng đành lòng ly biệt
Đợi chờ mấy vầng trăng sáng
Tóc xanh hóa tuyết
Phủ dấu bụi trần
Cô quạnh một đời, con tim dần giá lạnh.
Ca vũ ngừng lại
Tiếng vó ngựa không dứt
Mấy kiếp mới đoạn tuyệt
Tận đến khi luân hồi, mới tắt được lửa lòng…"