"Một người thà say mèm trong rừng đào mười dặm để quên hết quá khứ, một người nặng tình ba đời ba kiếp mòn mỏi đợi chờ.
Bóng hình bắt gặp đó, như đúng như sai. Những chuyện cũ đã quên đó, như hư như thực.
Mười dặm hoa đào chiếu rạng đôi mắt bi thương, nhưng chẳng thể nào quên đi được giây phút trông thấy gương mặt nàng trong quá khứ."
“Là trùng phùng lại như vừa gặp gỡ”, nơi rừng đào ngàn dặm, Dạ Hoa và Bạch Thiển đã cùng nhau nối tiếp mối lương duyên còn dang dở của mình.
Bóng hình bắt gặp đó như đúng như sai, những chuyện cũ đã quên đó như hư như thực.
Mười dặm hoa đào chiếu rọi đôi mắt bi thương, nhưng chẳng thể nào quên đi được giây phút nhìn thấy khuôn mặt nàng trong quá khứ.
Bất kể nàng là Tư Âm, Tố Tố hay là Bạch Thiển, chàng là bông sen ở Côn Luân hay là Dạ Hoa, Chiếu Ca. Tên và thân phận có thay đổi như thế nào cũng không thể thay đổi tình cảm đã khắc sâu trong tim. Một thượng thần Bạch Thiển cao cao tại thượng, chẳng hề màng đến nhân duyên tình kiếp, lại vì tấm chân tình son sắt kiên trung của Thái tử Dạ Hoa mà thổn thức. Dù nàng vẫn lấy khoảng cách chín vạn năm tuổi giữa mình và Dạ Hoa ra làm lá chắn, cũng không thể từ bỏ tình yêu duy nhất, vào lúc trắc trở vẫn luôn có một chút ngọt ngào xen lẫn, đủ để xao động ba đời ba kiếp. Số mệnh đã buộc chặt hai người họ lại với nhau, dù Tố Tố có uống Vong Tình Xuyên thì khi trở về là Bạch Thiển, hình bóng của Dạ Hoa vẫn mờ ảo trong tâm trí, tạo cảm giác thân thuộc“Như từng quen biết tại chốn nhân gian”.