"Sóng dâng, sóng trào
Giữa sông biển như ngàn vì sao lấp lánh
Kiếp nhân sinh, đầy biến động
Rồi cũng xuôi theo dòng chảy về phương đông
Khóc đó, cười đó
Như dòng nước thoái trào theo cuộc trần ai
Như hồng hạc chợt vỗ cánh bay
Trong chớp mắt có ai thấy được không
Yêu em, hận em
Có ai hiểu được lòng anh
Tình yêu như dòng nước không lối thoát
Trôi qua trăm núi, chảy đi ngàn phương
Rồi cũng hóa tan thành mây trên trời
Nhân thế là một đoạn đường dài
Ngàn xưa đã bảo anh hùng nào không tịch liêu
Một ngày nào đó chợt hiểu ra rằng:
Kiếp nhân sinh cũng chỉ là hư không..."
"Đời như những con sóng đùa
Mà ngàn năm biết nơi đâu là bến bờ
Cuộc đời vui, cuộc đời buồn
Nào ai hay biết nơi đâu là bến mơ
Niềm hạnh phúc hay nỗi sầu
Dòng đời trôi cuốn ta qua ngàn năm..."