"Thơ là nhu cầu mình tâm sự với chính mình những lúc cô đơn. Cho nên đọc thơ là nghe trộm nhà thơ đương nói với chính mình".
Giữa những gì tôi nhìn thấy và nói lên,
giữa những gì tôi nói lên và im lặng,
giữa những gì tôi im lặng và mơ ước,
giữa những gì tôi mơ ước và lãng quên,
là thơ.
Thơ ở giữa cái có và cái không,
thơ nói lên những gì tôi không nói, thơ không
nói những gì tôi đã nói, thơ mơ ước những gì
tôi lãng quên.
Trong như tiếng hạc bay qua
Đục như nước suối mới sa nửa vời
Tiếng hoan như gió thoảng ngoài
Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa
(Nguyễn Du)
Ước gì ta được là sông
Để ra đến biển là không còn mình
(Lâm Thị Mĩ Dạ)
Khi em trở thành bức tường khô trắng
Sau những ước mơ, những hy vọng đã tàn
Anh hãy là bản vĩ cầm da diết
Dội vào tường và tường cũng âm vang
(Tôn Nữ Thu Thủy - Anh hay là âm nhạc)
Lưng trời xanh nhẹ màn sương
Mặt hồ xanh những nỗi buồn đuổi nhau
Người đi xa đã từ lâu
Mà mùa thu đến vẫn đau lá vàng
(Hoàng Thị Minh Khanh)
Thời gian như ngọn gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may
(Xuân Quỳnh)
Vấn vương với sợi tơ trời
Tình riêng bỏ chợ, tình người đa đoan
(Đoàn Thị Tảo)
Một khoảng trống trên bàn có em vắng mặt
Thành bao khoảng trống trong tôi...
(Thanh Ứng)
Không phải là sao đổi ngôi
Chấm sáng xa xôi mà gần gũi lắm.
(Mai Ngọc Uyển)
Đã hết rồi thời đứng cổng trường con gái
Đợi ai về lẽo đẽo theo sau
Đã hết chờ dương cầm vang vọng
Điệu Rumba khắc khoải mối tình đầu
(Lê Minh Quốc)
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
ngày khai trường áo lụa gió thu bay...
(Đỗ Trung Quân)
MÙA THU
Long lanh đáy nước in trời
Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng.
(Nguyễn Du)
Nỗi cô đơn dịu dàng, như một thói quen
choàng lên vầng trăng ẩm ướt
(Nguyễn Đông Nhật)
Đất trời hồi hộp cùng anh
Có em về nữa là thành mùa thu...
(Bế Kiến Quốc)
Chiếc lá cuối cùng rồi cũng bỏ thu đi
Trơ mùa đông với thân bàng gầy guộc
Nắng chầm chậm dìu ngày lụi bước
Ảo ảnh hồng khép lại trước hoàng hôn.
(Bùi Sim Sim)
Lưng trời xanh nhẹ màn sương
Mặt hồ xanh những nỗi buồn đuổi nhau
Người đi xa đã từ lâu
Mà mùa thu đến vẫn đau lá vàng...
(Hoàng Thị Minh Khanh)
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy...
(Nguyễn Đình Thi)
Đã nghe rét mướt luồn trong gió
Đã vắng người sang những chuyến đò.
Mây vẩn từng không chim bay đi
Khí trời u uất hận chia ly
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì.
(Xuân Diệu)
Tôi đón tĩnh lặng không cùng buổi chớm thu
Tĩnh lặng vô hồn ngày mới lớn
Tĩnh lặng xao xác hy vọng
Tĩnh lặng trùm câu hỏi thời gian.
(Dương Kiều Minh)
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá...
Tình ta như hàng cây
Đã qua mùa bão tố
Tình ta như dòng sông
Đã yên bề thác lũ
Thời gian như ngọn gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi...
(Xuân Quỳnh)
Chỉ mùa thu, mùa thu là vĩnh viễn
Vô biên xanh trong dào dạt gió vàng.
(Lê Thành Nghị)
Đời càng nhiều nỗi ưu tư
Người càng đơn lẻ trước thu tuyệt vời.
(Nguyễn Thị Hồng)
Em không tìm mùa thu nữa
Sợ trang sách xưa cựa mình
Trăng thu rơi vào đáy mắt
Giá buốt một vùng trái tim
(Lê Thị Ninh)
LÀM SAO VỀ ĐƯỢC MÙA ĐÔNG...
Làm sao về được mùa đông
Chiều thu - cây cầu
Đã gẫy...
Ừ, thôi...
Mình ra khép cửa -
Vờ như mùa đông đang về
(Thảo Phương)
Những mắt đường soi nỗi nhớ trong đêm
Ta nhặt bỏ những hoài nghi thua cuộc
Thả dọc lối về làm dấu một mùa đông
(Nguyễn Thống Nhất)
Cuối mùa đông, cái rét rồi sẽ nhạt. Mầm cây sẽ lên sau tay người gieo hạt. Nắng sẽ hồng hào gõ cửa mỗi bình minh. Cuối mỗi lang thang ta gặp lại chính mình.
(Tuyết Nga)
Ông già câu giữa mênh mông
Một mình xách cả mùa đông về làng
(Xuân Đam)
Ta còn em nóc phố mồ côi
Mùa đông
Ta còn em mảnh trăng mồ côi
Mùa đông
Ta còn em những bức tranh
Ghi một nỗi buồn
Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bơ vơ không nhớ nổi con đường.
(Phan Vũ)
GIÓ GIỮA HAI MÙA
Sen tàn, cúc lại nở hoa
Sầu dài, ngày ngắn đông đà sang xuân
(Truyện Kiều)
Mây vừa qua, trăng đã thu
Tận cùng xa thẳm của hư vô
Cánh chim vội thế không hay biết
Trái đất sau lưng đã trở mùa
(Ngô Quân Miện)
Ta đã tránh, và mũi tên dẫu trượt
Vẫn nghe lòng xao xác những ngày thu...
(Nguyễn Trọng Hoàn)
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
(Hữu Thỉnh)
Lòng ngẩn ngơ với hồn hoa ký ức. Hạ giấu lửa đi, hơi ấm không về... Có một ngày thơ ướt chẳng buồn che, ta tha thẩn giữa một miền nắng quái. Trái hạnh phúc xanh nỡ nào dám hái, để lại sau mình những hoa trái không tên
(Chu Thị Thơm)
Trời không nắng, cũng không mưa
Chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ nhung
(Hồ DZếnh)
Chuyện đời bao nỗi đục trong
Câu thơ cháy đến tận cùng buồn vui
Mảnh trăng rụng xuống bên trời
Mùa thu đã chết tuyệt vời trong tôi
(Võ Văn Trực)
Chập chờn nắng lặn vào trưa
Mùa loang vào sớm, đổ mưa vào chiều
Cành bàng xác lá như thiêu
Cánh chim năm ngoái ít nhiều hoang mang
(Phạm Công Trứ)
Ơi trái tim nhỏ bé phập phồng
Đã đưa ta qua một thời dữ dội
Giờ nghĩ lại không sao hiểu nổi
Bằng cách nào mình đã vượt qua?
(Chử Văn Long)
Hát cháy họng, hát hết lòng như thế
Chợt thu về... đau nhói tiếng ve rơi
(Hà Chí Đạt)
Ngày xa ấy một chiều em đã khóc
Cho hoàng hôn sóng sánh vơi đầy...
(Hà Cừ)
Biển một bên và em một bên
Ta đi trên bãi cát êm đềm
Thân buông theo gió, hồn theo mộng
Sóng biển vào anh với sóng em
(Tế Hanh)
Bờ nghe sóng lại ngỡ là biển hát
Thầm trách lòng biển rộng đến vô tâm
(Nghiêm Huyền Vũ)
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
(Hữu Thỉnh)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
(Xuân Quỳnh)
Rút sợ thương
Chằm mái lợp
Rút sợi nhớ
Đan vòm xanh
Nghiêng sườn Đông
Che mưa anh
Nghiêng sườn Tây
Xòa bóng mát
Rợp trời thương
Màu xanh suốt
Em nghiêng hết
Về phương anh
(Sợi nhớ sợi thương - Thúy Bắc)
KỈ NIỆM
Tiếc thay chút nghĩa cũ càng,
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
(Truyện Kiều)
Dịu êm từ buổi ban đầu
Nhuộm vào nỗi nhớ một màu… khói sương
(Thạch Bàng)
Chiếc cúc của tình yêu đang cài trên ngực cỏ
Mặc mùa xanh tựa cửa thờ ơ
Và kỉ niệm
Mãi còn là kỉ niệm
Dù sinh ra sau những nhát rìu!
(Đoàn Mạnh Phương)
Kỉ niệm như rêu, anh níu vào trượt ngã
(Đỗ Trung Quân)
Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ
Trong cơn mưa ban trưa
Thấy hồn mình tách thành hai nửa
Nửa ướt bây giờ nửa ướt xa xưa…
(Nguyễn Thụy Kha)
Tình yêu tưởng không gì chia cắt
Vậy mà tan trong sương gió mong manh
Chỉ mùa thu tròn vẹn yêu thương
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ...
(Nguyễn Phan Hách)
Em vẫn cứ thương về ngày trước
Người yêu em thuở ấy có em đâu
(Xuân Quỳnh)
Ôi dĩ vãng thân yêu và trong trắng
Bỗng hiện lên như một áng mây buồn
Rồi lặng lẽ tan dần vào xa vắng
Tay anh cầm một ảo giác cô đơn
(Võ Văn Trực)
Bước hoài ngàn dặm mù khơi
Hằn lên năm tháng những lời lặng im
(Nguyễn Bá Hoàn)
Một chút sông đào để biết còn duyên
Một chút mây trôi để thành quan họ
(Phan Quế)
NỖI BUỒN - NIỀM VUI
Giọt nước mắt nào rơi
Sau những điều phiền muộn?
Chim vàng anh bảo: - Đừng sợ,
Ta sẽ nhặt những hạt cườm long lanh trên đôi má kia
Thả vào trong truyện cổ
(Nguyễn Nhật Ánh)
Hạnh phúc thường không đến bằng lời
Cứ lặng lẽ như em từng lặng lẽ
(Diệp Minh Tuyền)
Tôi không buồn những buổi chiều
Vì tôi đã sống rất nhiều ban mai
(Hoàng Thị Minh Khanh)
Vịnh Hạ Long như người tình hư ảo
Một người yêu không có thật trong đời
(Lâm Thị Mỹ Dạ)
Quên những chông gai quên tất cả
Để lại sau lưng mọi bến bờ
(Nguyễn Đình Thi)
Anh đã từng là nửa giọt nước mắt em, từng là nửa nụ em cười
Ta lại nhìn nhau trong khoảnh khắc
Với lòng trong sáng với tình yêu
Tưởng như nghìn triệu niềm hi vọng
Góp lửa làm nên sắc ráng chiều
(Xuân Sách)
Mưa hoài, mưa mãi, mưa mau
Từng đàn bong bóng làm đau mặt hồ
(Hoàng Thị Minh Khanh)
DỰNG CON NGƯỜI DẬY THỨC CÙNG NỖI ĐAU
Dù trong, dù đục thế nào
Cả ta nữa cũng tan vào hư không
(Vũ Thị Huyền)
Hoa vàng ấy cứ vàng trong da diết
Trần gian thành muôn vạn phím tri âm
Em bước đi trong giăng mắc âm thầm
Rồi bất chợt va vào từng nốt nhạc
Hát một mình. Và bất chợt nhói đau
(Thảo Vi)
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi
Nhận thêm một thiệp cưới
Thấy mình lẻ loi hơn
Thêm một đêm trăng tròn
Lại thấy mình đang khuyết...
(Trần Hòa Bình)
Rất lâu trong bóng tối lãng quên
Còn lập lòe ngôi sao lạc
(Từ Quốc Hoài)
Dường như có tiếng trả lời
Dường như đã gặp em rồi, lại chưa
Ngỡ cầm tay lại là mưa
Lại là gió, lại bất ngờ là giông
(Trinh Đường)
Đã bật òa lên khóc
Đá bỗng hiện nguyên hình!
Mai em về trước đá
Rêu cũng thành sinh linh...
(Nguyễn Minh Hùng)
Em như một mảnh trăng chìm
Cầm lên thì vỡ, đứng nhìn thì đau...
(Kim Chuông)
Em đau đớn như ngàn thu cổ lục
Đã đi về và gấp gáp ra đi
(Bùi Giáng)
Em uống một mình, làm sao uống giúp cho ai
Giọt nước mắt ngược dòng tê tái chảy
Giọt nước mắt chỉ riêng em nhìn thấy
Thôi xin đừng giấu nữa, mến thương ơi!
(Đinh Thị Thu Vân)
Muốn vùng dậy, bứt đôi tai
Hét vang mà chạy ra ngoài cô đơn
(Cao Xuân Sơn)
Em đã để lại trong tim tôi một múi dao
Thỉnh thoảng lại nhấn sâu thêm một chút
Tôi mang nó suốt đời còn em thì không biết
Những mùa thu ướt máu vẫn đi về
(Thanh Tùng)
Khi trái tim tan nát
Thành vạn ngôi sao
Em vừa khóc, vừa xâu
Một chuỗi dài óng ánh
Để làm quà tặng anh
(Hương Nghiêm)
Đừng mang gió đến lay cây
Lạnh lá thì ít đau dây thì nhiều
(Vũ Thị Huyền)
Nước mắt dài hơn ngày, nỗi đau sâu hơn đêm
Mỗi khi thiên thần trong anh gục ngã
Dẫu một phút giây lầm lỡ
Anh tuột buông rơi vỡ ánh mặt trời.
(Lê Cảnh Nhạc)
Hơn một lần
Tôi khóc vết thương cây
Uống giọt nước mắt lá
Trên môi mình
Xanh
(Thảo Phương)
Lá rơi đau cả mặt sông ưu phiền
(Trần Thái Anh)
Muốn sang không bắc được cầu
Trái tim người khác làm đau ngực mình...
(Xuân Đam)
Giọt ghi ta
Nhỏ vào đêm
Đêm rùng mình
Thổn thức
(Lê Hoàng Anh)
Nước mắt theo nhau chảy mãi
Nối dài thêm dòng sông
(Khương Hữu Dụng)
Nước mắt
Lấy hạt bụi ra
Từ trong mắt.
Khóc
Lấy nỗi đau ra
Từ trong tim
(Trúc Chi)
Giữa lòng mang một nỗi đau
Mong gì tới được kiếp sau sinh thành
Nhả ra giọt lệ không đành
Lặng im hóa ngọc mà lành vết thương.
(Trần Mạnh Thường)
Sao anh lại ngỏ lời
Vào một đêm trăng khuyết
Để bây giờ thầm tiếc
Một vầng trăng không tròn…
(Phi Tuyết Ba)
Dựng con người dậy, thức cùng nỗi đau
(Huy Trụ)
Anh để tang cuộc tình trong lặng lẽ
Tay buông dài chạm tới đáy cô đơn
(Huỳnh Văn Dung)
Hoa đâu về nở tím chiều
Thổi vào em biết bao điều bão giông
(Hoàng Ngọc Điệp)
Giá chúng ta chôn được những tình yêu bất hạnh
Thì con người hạnh phúc biết bao nhiêu
(Trần Thị Thắng)
Chúng ta dù rất đỗi đau lòng
Vẫn không thể cứu Mỵ Châu khỏi chết
Lũ trai biển sẽ thay người nuôi tiếp
Giữa lòng mình viên ngọc của tình yêu
(Mỵ Châu - Anh Ngọc)
Nguồn: Nghìn câu thơ tài hoa Việt Nam (Nxb Văn học 2007)
Thái Hà (tổng hợp và tuyển chọn)
Website: http://nhanvanblog.com/
Facebook: http://www.facebook.com/thaiha811
Page: https://www.facebook.com/nhanvanblog/
Email: dothaiha86@gmail.com