Ai đem rắc bướm lên hoa
Rắc bèo xuống giếng, rắc ta vào nàng?
Ai đem nhuộm lá cho vàng?
Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta?
Anh đã mất em
Lẽ ra là được
Anh chẳng có em
Lẽ ra có được
Bởi vì cần nói
Với em một lời
Thì anh lại sợ
Âm thầm nuốt trôi
Anh đến - cùng tôi đánh thức sắc màu
Của năm tháng, thời gian, mọi vật thể
Áo đỏ em đi giữa phố đông
Cây xanh như cũng ánh theo hồng
Em đi lửa cháy trong bao mắt
Anh đứng thành tro em biết không.
Anh - người yêu của em!
Rộng lòng và chi chút
Thoáng nghĩ dại đã thấy lòng thảng thốt
Ôi, ngày mai, nếu ta - không - có nhau.
Chắc chắn ngôi nhà thân yêu giông bão sẽ ùa vào
và cuộc đời sẽ trở nên trống rỗng...
Bao giờ anh đau khổ
Hãy tìm đến với em
(em, một dòng sông nhỏ
Em, một ánh sao đêm)
Đâu chỉ có mùa xuân
Mới vàng hoa rực rỡ
Đâu chỉ riêng mặt trời
Xua tan đi giông tố
Bao giờ cũng vậy: niềm vui sướng
đi trước, đau buồn kế tiếp sau.
Bỗng lại gặp nhịp tim mình nồng nhiệt thế
Chỉ khoảng cách giữa anh và em,
Giữa anh và em
Mà chúng ta biết trước
Là khoảng cách không bao giờ vượt được -
Dù cả bằng đôi cánh của tình yêu.
Chú rể quay đầu ngoái lại
Anh nhìn thấy nơi đâu cũng thấy
Toàn là cặp mắt cô dâu.
Cô dâu thấy trong ngực mình
Nhịp đập trái tim chú rể.
Chuyện lạ kỳ
Bao lần, ai biết bao nhiêu
Một ông kia đã không yêu một bà.
Bao lần, ai đếm cho ra
Một cô nọ đã chối từ một anh.
Bao phen nhỉ, giữa đời mình
Những đôi lứa nọ không thành lứa đôi...
Tuy nhiên, hơn một lần rồi
Gái, trai đã có hai người yêu nhau...
Có gì bền vững được đâu
Khi bao số phận cúi đầu lặng yên...
Còn em em chỉ có
Một khoảng đường ngắn thôi
Nhưng em không hề nghĩ
Đến cùng anh kịp thời.
Cũng thế, tình yêu là chiếc ô
Che cho người khác khô
Riêng mình bị ướt.
Danh vọng, vinh quang bao giá trị
Ta đều quên đi trong cuộc đời.
Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu,
Chẳng tiên thần, chẳng nguồn cảm xúc,
Chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.
Em chẳng muốn gặp anh mùa đông
Trong tâm hồn em, anh phải khác
Anh phải là một ngày xuân rất đẹp
Ngày em ước mong, ngày hạnh phúc của em.
Hai ta ai biết vì đâu
Hai con đường rẽ xa nhau, xa hoài.
Hãy bảo anh em hãy bảo anh
Gì đã khiến tình yêu đau đớn thế?
Một thoáng rất nhanh em sợ nhận ra anh
Trong cái phút em mong chẳng có
Anh hãy sống sao cho trong trí nhớ em
Hoá những cơn buồn, những cơn vui trở lại
Hãy mãi mãi yêu chim muông, cây cối
Hãy yêu rất nhiều và muốn biết giầu thêm
Hãy biết nhận ra mọi thứ mới nguyên
Như con mắt người lãng du trong trẻo
Đôi khi lòng em đỡ cơn nặng trĩu
Bởi nhớ luôn luôn có anh đâu đây
Đời chảy trôi đi theo tháng theo ngày
Như cuồn cuộn con sông, như con sông trào sóng
Mà em ước, van anh, em giữ trọn
Van anh, em yêu mãi mãi trong đời
Để ý nghĩ đừng tan thành thất vọng
Em chẳng muốn gặp anh mùa đông.
Họ ngồi im không biết nói năng chi
Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi
Nào ai đã một lần dám nói?
Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu.
Họ chia tay
Vẫn chẳng nói điều gì
Mà hương thầm thơm mãi bước người đi.
Yêu - có nghĩa
Là cùng người yêu
Chia đều
Trái đất thành hai nửa
Khi mọi điều anh thích
Em dễ dãi vâng lời
Thì hai ta lúc ấy
Chỉ còn mình anh thôi.
Không hề buồn đau và rơi nước mắt
Không chút nào xúc động trong ta.
Chẳng còn lại gì đâu tình yêu cũ xưa
những cử chỉ lạnh lùng
những câu nói nửa chừng đứt đoạn -
Trái tim ta đã trong suốt, giá băng.
Làm sao kéo về dù chỉ một vầng trăng đã lặn
Lòng ta chôn một khối tình
Tình trong giây lát mà thành thiên thu
Tình tuyệt vọng, nỗi thảm sầu
Mà người gieo thảm như hầu không hay.
Lời ngắn ngủi vẫn lạnh lùng, cô tịch.
Họ xa nhau, cùng chịu nỗi đau kiêu căng,
thầm lặng
Mắt họ cũng như bóng thuyền vô định.
Miền đất, nơi sinh ra người em yêu
Trên đời khó nơi nào sánh nổi
Nơi mỗi vườn cây biết trò chuyện với mặt trời
Những đôi cánh thiên thần bay óng biếc
Ngay buổi đầu đã thần tiên mà thân thiết
Miền đất, nơi sinh ra người em yêu.
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
Tôi chờ người đến với yêu thương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui,
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!"
Thuở đó, nào tôi đã biết gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biết suy".
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá! - Tôi buồn lắm
Từ đấy, thu rồi, thu, lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng "một người".
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tựa trái tim tan vỡ
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi...
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa... vỡ
Nếu ai bảo tình yêu
khi nào
ở đâu
và ra sao
tình yêu phải dài lâu muôn thuở
thì tình yêu sẽ không phải
là tình yêu nữa.
Nếu giữa những câu, những đoạn thơ anh
Em nhận ra vài sợi tóc
Như thế không có nghĩa là giữa chúng ta
Còn chút hy vọng mong manh nào.
Anh không cố ý gieo tóc ấy
Chúng tự mọc lên, anh biết đâu
Như cỏ dại
Mọc giữa những hàng đá quý
Của một lâu đài tan hoang.
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau
Nó sẽ tan ra thành lệ trong
Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u uẩn.
Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu,
Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên,
Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là
trường cửu.
Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời
em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.
Nhắc ai đi ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô đơn trong đời
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng?
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chả còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đây, từng là người thân nhất
Sao phút này làm người bạn cũng không?
Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!
Thiếu cẩn trọng chăng? Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia ly
Mưa tối rầm, nhưng ấm áp dường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc bình yên trong ấm áp cơn mưa!
Tôi ra ga, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi, không cần ai tiễn biệt
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ, còn phải nói gì thêm?
Cái ngõ con đã tràn ngập màn đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhưng anh vẫn còn lại một bài ca
Cánh cửa sau lưng em sập đóng
Những chàng trai yêu cô nào thực sự
Thơ anh viết về em, họ lấy hết thôi!
Những khoảng sáng lung linh tự dưng thành xúc động
Có thể ngỡ mặt trời, có thể ngỡ mặt trăng
Có thể như nỗi buồn, lại có thể như niềm vui tĩnh lặng.
Nhưng tình yêu em ạ
Xin đừng như điều này:
Khi ta nâng bông tuyết
Tuyết ta liền trên tay!
Như tình yêu ấy, luôn đùa ẩn
Để suốt đời tôi lặn lội tìm...
Tất cả đều do em viết, vẽ
Nhưng chẳng bao giờ em viết nữa cho anh!
Thế là hết yêu thương -
Ta không cần danh vọng
Tuổi trẻ đã qua, hết ý nghĩa cuộc đời
Và đến lúc để không còn hình bóng
Tha lỗi cho em nếu những năm tháng đời anh
Như những khoảng trống - không thể nào
lấp được
Tha lỗi cho em về cả những đêm anh trằn trọc
Về những đỉnh cao anh chưa đạt được chí mình.
Về nỗi hân hoan của cuộc gặp gỡ muộn giờ
Trong một ngày thu có mưa và mưa đá
Hãy tha lỗi cho em! Nhưng hơn tất cả
Anh hãy tha lỗi cho em vì em chưa ở bên anh.
Thế là đã mùa thu, mùa thu như chiếc lá
Sáng hôm nay anh thấy, nhặt sau nhà.
Anh đứng đọc những dòng mưa buồn bã
Như những dòng vĩnh biệt của ngày qua...
Thêm một người thứ ba
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi
Nhận thêm một thiếp cưới
Thấy mình lẻ loi hơn
Thêm một đêm trăng tròn
Lại thấy mình đang khuyết.
Thơ ai ta đọc ấm lòng
Như soi vào tấm gương trong gặp mình
Nhưng khi ta viết thơ tình
Muốn không lẫn với dáng hình một ai.
Tình yêu dẫu của muôn đời
Thơ em chỉ tặng một người, là anh.
Tim anh mỗi lúc đập rộn ràng
Trước người thiếu nữ dáng cao sang.
Lắng trong nhịp thở, hồn say đắm
Mỗi nét tinh khôi, nét dịu dàng...
Ôi, đó chính là người yêu dấu
Mà sao anh chẳng nhận ra?
Tôi chết, bên đời em vẫn sống
Và gió liên hồi sẽ khóc than.
Tôi ôm chặt mối tình
Nhợt nhạt và lặng lẽ
Như ôm trong vòng tay
Giấc mộng tình đẹp đẽ
Từ ấy bao mùa trăng
Đã trôi qua lặng lẽ
Trong gian phòng nhỏ em ngồi
Ở trong em chỉ có trời và anh
Trời qua cửa sổ yên lành
Anh qua ánh sáng và tình yêu em.
Trong ý nghĩ của anh
Em thuỷ chung mãi mãi
Em vẫn được vây quanh
Bằng hàng rào vững chãi
Rồi đến tiết thu buồn bã
Giữa mưa ướt lạnh dầm dề
Cây viết những dòng nhợt nhạt
Những dòng buồn tủi tái tê
Lá trôi mùa đông dần đến
Cây liễu bên sông cựa mình
Chắc nó cũng chờ, vô vọng
Thư thăm, như anh chờ em.
Trong mỗi cánh hoa
Anh tặng em
Quá nhiều những lời chưa dám nói
Em lo cánh hoa không chịu nổi
Sức nặng của tình anh.
Trong những kẻ chia tay luôn có em cùng anh
từ biệt
Luôn có tình đôi ta trong những mắt lệ tràn
Luôn có tình đôi ta trong quãng đời lạc bước
Có tình đôi ta và có em khi con đường bị cắt
Trong tim em một nỗi buồn nào đấy
Cô đơn đang ngủ, bao giờ
Nghe tiếng đập trái tim anh, cũng dậy
Để rồi hẫng trong mơ.
Một tia sáng trong lòng em đang sống
Mong anh lặng lẽ vô hình,
Nhưng bóng tối của buồn đau thất vọng
Không làm nó tắt vì anh.
Quả tim lại rộn ràng náo nức,
Vì trái tim sống dậy đủ điều:
Cả tiên thần, cả nguồn cảm xúc,
Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.
Rồi không muốn giãi bày tình cảm
Nàng ngoảnh đi đôi mắt lớn mê lòng.
Từ bao giờ và như thế nào
Đã bắt đầu tình yêu của chúng ta?
Ở đâu và như thế nào
Đã chấm dứt tình yêu của chúng ta?
Và như thế nào
Đã trở về tình yêu của chúng ta?
Và cứ mỗi giờ, mỗi phút trôi qua
Như một hồi chuông không ngừng báo động
Xin đừng cho tôi một nửa bao giờ
Cho tôi cả bầu trời, cho tôi tròn mặt đất
Nguồn: Thế giới thơ tình (Nxb Văn học 2003)
Thái Hà (tổng hợp và tuyển chọn)