Mùa báo hiếu lại về cũng như bao nhiêu lần khác, con chỉ biết nghĩ, nhớ về bố bằng cách gửi gắm tâm tư qua nét bút vì con đã bất hạnh không còn bố trên cõi đời… Những dòng này con xin gửi về bố với tất cả yêu thương đầy nhung nhớ…
Bố! Con sắp hai mươi sáu tuổi rồi – cái tuổi có thể đứng vững trước tất cả. Cái tuổi đủ chín chắn để kìm nén một giọt nước mắt vô tình. Nhưng sao với con nếu chợt nghĩ về bố thôi, nước mắt lại trào ra, dù con chẳng muốn yếu mềm như thế…
Hồi nhỏ con là đứa hay cười, hay mơ thấy những hoang đường và thường nằm ngủ gà gật trong lòng bố, đung đưa như trên võng hẹp, theo nhịp tay bố ươm tơ… Bố thường bảo: Cuộc đời này ngắn ngủi lắm con gái ạ, và hạnh phúc của đời người cũng thật mong manh…
Nơi Bố nằm có những bụi hoa ngũ sắc, cũng mọc hoang dại, che cho Bố khỏi những cái nắng nồng tháng Năm tháng Bảy. Suốt đời con vẫn không thôi phải cám ơn hoa cỏ dại... Xung quanh, cỏ dại cũng khó bề chen chân được với những lăng mộ lô nhô đủ kiểu mái nhà. Trong đó là những người hàng xóm mới của bố. Họ đã sống trọn số kiếp của mình, nằm xuống như một ngọn nến lụi tàn và nghỉ ngơi. Nếu không có cái chết, người ta biết nghỉ ngơi bằng cách nào nhỉ? Giờ đây, con tự an ủi mình rằng bố đã được nghỉ ngơi.
Và con nghĩ, lúc sống bố nhân hậu như thế, hiền lành như thế, hồn phách bố lên trời nhẹ bỗng và hẳn bố phải ở đâu đó trong những đám mây kia. Ở đó không có đau khổ, dối lừa. Bố không phải lo cho chúng con có nên người, không lo buồn lo vui và lo mưa lo nắng…
Chẳng kể đến giấc mộng ảo êm đềm thời thơ ấu nằm trong nôi, mà còn như ngày nay cắm sâu lí tưởng đẹp như hồng ngọc vào tâm hồn con. Hôm nay là ngày lễ Vu Lan, con ra thăm mộ bố và muốn nói với bố rằng, trên thế giới này không có ai khác để cho con gọi một tiếng Cha!
Link trên báo:
http://ngoisao.net/tin-tuc/phong-cach/choi-blog/viet-cho-bo-ngay-le-vu-lan-2866370.html
★ Bài viết được nhiều người yêu thích nhất ★