Con muốn đặt bản thông báo đến muộn này lên tấm bia đá lạnh lẽo mộ Bố: "Bố, con đã trở thành học viên Cao học rồi, bố lại có thể mỉm cười thật tươi được rồi, bố có nghe thấy không!"
Từ cấp một lên đến Đại học, Bố luôn là người đồng hành theo dõi từng bước đi trên con đường học tập của con, cùng cảm nhận niềm vui và nỗi buồn khi con thành công hay thất bại... Con đã rất nhiều lần khiến ánh mắt bố rạng ngời hạnh phúc, lòng đầy tự hào và cũng đã từng làm bố thất vọng. Nhưng, bố vẫn luôn an ủi thông cảm cho con...
Như hồi con học cấp 1, bố cho con ngồi trên vai từ trường về nhà, vừa đi vừa nói: "Con là Công chúa kiêu ngạo nhất của Bố!"
Bố lúc nào cũng cho con được là niềm tự hào bé nhỏ của bố với mọi người, dù bố không bao giờ thể hiện điều đó trước mặt con. Nhưng con vẫn cảm nhận được sự quan tâm và nồng hậu của bố. Từ ánh mắt, nụ cười, giọng nói và những món ăn bố nấu mỗi khi chúc mừng chiến thắng của con - tất cả toả ra một tình cảm ấm áp chân thật đến kì lạ mà giờ đây không ai có thể cho con được niềm hạnh phúc giản dị ấy.
Khi con thành công, người đầu tiên con nghĩ đến và muốn được nhận sự chúc mừng là bố. Trong con giờ đây lại hiện hữu nụ cười nhân từ và những câu hỏi quan tâm của bố, con thấy tủi thân và nhớ bố đến đau lòng...
Bố, bố còn nhớ không? Năm mới ra trường, bố đưa con lên Hà Nội ôn thi. Bố nắm cổ tay dắt con sang đường, bố cao lớn, con thì thấp bé, lũ bạn nhìn theo tủm tỉm cười vì thấy con như một đứa trẻ... Con cứ nhớ mãi kỉ niệm đẹp trên con đường bên Đại học Sư phạm Hà Nội vào một ngày nắng chói và thật kì diệu thay sắp tới con sẽ được tiếp tục cuộc hành trình học tập nghiên cứu tại đây - nơi lần đầu tiên bố đã đưa con đến.
Khi đó con vẫn cho rằng mình là một cô bé, Bố chính là thần bảo mẫu của con, khó khăn trước mắt đã có sự bảo vệ của bố. Bố giống như một ngọn núi, kiên cố vững chắc mà thâm trầm. Thực sự trong những năm tháng trải qua, con đã không chú ý đến tình yêu thương vô bờ của bố...
5 giờ sáng ngày 4 tháng 3 năm 2006, bố đã ra đi, mãi mãi rời xa con. Bố, khi bố rời xa thế gian này, để lại cho con sự tuyệt vọng và cô đơn, con ôm trong lòng nỗi đau khổ và lời tiễn biệt con chưa bao giờ nói. Nhiều đêm không ngủ, con lại nhìn thấy bóng dáng của bố. Bố, con cũng biết là bố không muốn rời xa mẹ và chúng con, nhưng trong nỗi đau khổ này, sinh mệnh của bố kết thúc, để lại cho con nỗi đau một đời không nguôi...
Khi sao chổi lại xuất hiện, ấm áp vụt qua trời đêm, lưu luyến vụt qua đôi mắt con, giống như khoảnh khắc đau thương bố ra đi... Trong lúc hấp hối, bố lưu luyến biết bao thế gian này! Bởi thế gian này có người thân yêu nhất của bố, bố không nỡ rời xa chúng con, càng không muốn rời xa mẹ - người mà bố muốn chăm sóc và yêu thương mẹ trọn đời. Khi bố chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, con nhìn thấy giọt nước mắt vẫn chưa khô nơi khoé mắt bố. Bố cũng chẳng nghe thấy tiếng kêu gọi đau lòng của con: Bố! Bố chắc có thể biết, lúc đó con đớn đau vô cùng... Sự ra đi của bố cho con thấm thía sâu sắc cảm giác "sinh li tử biệt" - đó thật là nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Đêm, càng sâu hơn...
Bố, ở nơi đó có tốt không? Bố của con, con muốn nói với Bố, nếu được sinh ra một lần nữa, con vẫn muốn được làm con gái của bố, để thực hiện ước nguyện đời này con chưa hoàn thành, đó là hiếu thuận với bố...
Bố, ở thế giới xa xôi đó, hãy bình an Bố nhé!
Bố, con cảm ơn bố vì tình thương và sự cảm thông của bố. Bố đôi khi không vừa ý với những điều con đã làm nhưng bố luôn chấp thuận con. Tình thương của bố đối với con thật vô bờ bến. Tuy không thể báo đáp được ân tình của bố, nhưng con luôn luôn ghi nhớ trong lòng...
Đêm nay, hàng ngàn ngôi sao toả sáng trên trời, còn tình yêu của bố đã sớm toả sáng trong tim con, luôn mang tới cho con những gì tốt lành nhất!!!
Cảm ơn bố vì tấm gương của bố.
Con rất tự hào về bố.
Con gái của bố!
Link trên báo:
http://ngoisao.net/tin-tuc/phong-cach/choi-blog/nguoi-bo-tuyet-voi-2871912.html