“Tôi chẳng có gì đặc biệt. Tôi chỉ là một người bình thường với những suy nghĩ bình thường, và tôi sống một cuộc đời bình thường. Chẳng có tượng đài nào dành cho tôi và tên tôi sẽ sớm bị quên lãng, nhưng tôi đã yêu một người bằng cả trái tim và tâm hồn mình, và với tôi như thế đã là quá đủ.”
Và thế là một trong những chuyện tình sâu sắc và hấp dẫn nhất mà bạn từng được đọc bắt đầu…
Nhiều khi một chuyện tình chiếm được trái tim ta đến độ nó trở thành một trải nghiệm để ghi nhớ mãi mãi. Nhật kí làm được điều đó. Nó là lời tụng ca tình yêu, rằng niềm say đắm có thể phi tuổi tác, phi thời gian như thế nào. Nó là một câu chuyện khiến chúng ta cười và khóc, và khiến chúng ta lại một lần nữa có được niềm tin vào tình yêu đích thực giữa một thế giới nghiệt ngã và đổi thay.
Những người lãng mạn sẽ gọi đây là một câu chuyện tình, những kẻ hay giễu cợt sẽ gọi đó là một bi kịch. Noah không phàn nàn gì về con đường ấy và những nơi nó đã đưa ông đến, và dù có làm lại ông cũng sẽ không đi đường khác.
Người ta có thể quen với bất kì điều gì, nếu có đủ thời gian. Trong buổi hoàng hôn của cuộc đời này, ông chọn ở bên một chiếc đèn đọc sách với cuốn sổ mà mình đã đọc cả trăm lần. Ngày nào cũng nắm tay bà ấy bất chấp cái đau, và ông cố hết sức để giữ chặt đôi tay ấy vì đó chính là điều bà ấy muốn ông làm.
Luôn có một khoảnh khắc ngay trước khi ông bắt đầu đọc câu chuyện này, khoảnh khắc khi tâm trí ông nổi sóng, và ông tự hỏi, Hôm nay điều đó có xảy ra không? Thứ khiến ông tiếp tục là khả năng, chứ không phải là sự đảm bảo – một kiểu đặt cược của riêng ông. Và dù bạn có thể gọi ông là một người mơ mộng, hay thứ gì khác, ông tin rằng bất kì điều gì cũng có thể xảy ra.
Ông biết xác suất và khoa học đều chống lại mình. Nhưng khoa học không phải là câu trả lời tuyệt đối; điều này ông biết, điều này ông đã học được trong đời. Và điều đó khiến ông có niềm tin rằng những điều kì diệu, dù không giải thích được hay không tin được đến đâu, cũng có thật và có thể xảy ra mà chẳng hề liên quan gì đến trật tự tự nhiên của sự vật. Vậy là lại một lần nữa, như ngày nào ông cũng làm, ông bắt đầu đọc to cuốn sổ lên để bà ấy có thể nghe thấy, với hi vọng rằng điều kì diệu từng thống trị đời ông sẽ một lần nữa thắng thế.
Và có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, nó sẽ thắng thế.
Nó là một căn bệnh mang lại sự cằn cỗi, trống rỗng và chết chóc như một sa mạc. Nó là kẻ chuyên đánh cắp trái tim, tâm hồn và kí ức. Sẽ có những ngày bà ấy chẳng bao giờ nhận ra các cháu của mình hay nhận ra rằng hai người đã cưới nhau. Ông rất đau lòng khi chứng kiến điều ấy, nhưng ông sẽ không đổi ý.
Có lẽ chúng ta sẽ chẳng hiểu đâu nếu chỉ sử dụng kiến thức trong trường lớp và sách vở. Những ngày đó thật khó khăn với cả hai người. Ông bỗng trở thành một cuốn bách khoa thư, một vật thể không có cảm giác, từ điển giải đáp những câu hỏi ai, cái gì và ở đâu về những sự kiện trong đời bà, trong khi trên thực tế chính những câu hỏi tại sao, những gì ông không biết và không thể trả lời, mới là điều khiến tất cả những điều ấy có giá trị.
Họ ngồi lặng lẽ ngắm thế giới xung quanh. Dường như chỉ có những người già mới có thể ngồi bên nhau, không nói gì mà vẫn cảm thấy bằng lòng.
Bỗng nhiên ông lại cảm thấy mình trẻ trung trở lại. Ông không còn lạnh hay đau nữa, hay bị còng xuống, hay bị biến dạng, hay mù dở vì đôi mắt bị đục thủy tinh thể. Ông lại khỏe mạnh, tự hào là người đàn ông may mắn nhất còn sống.
Một người phụ nữ đang run lên vì sợ những kẻ thù trong tâm trí mình, một ông già yêu bà ấy sâu sắc hơn chính cuộc sống của mình, đang khe khẽ khóc trong góc phòng, mặt giấu vào lòng bàn tay. Ông cố gắng hết sức để đưa cuộc sống của bà ấy vào cuộc sống của mình, để họ lại có thể là một. Họ khám phá ra cả một thiên đường bị lãng quên, nhưng vẫn không hề thay đổi sau bao nhiêu năm tháng, vĩnh cửu như những vì sao...
Dù thân thể chậm chạp đi
cùng nỗi đau khủng khiếp,
Dẫu tháng ngày chúng ta khép lại,
lời hứa tôi vẫn sẽ còn nguyên
Dịu dàng chạm tay, một nụ hôn
Tình yêu sẽ lại hân hoan thức giấc.
Thái Hà (Nhân Văn Blog)
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811