"Sau tất cả, ngày mai lại là một ngày khác..."
Lấy bối cảnh từ cuộc nội chiến vô cùng khốc liệt giữa Bắc và Nam Mĩ, Cuốn theo chiều gió với cốt truyện rõ ràng, lôgic, dễ hiểu, đã khắc họa một cách tài tình tâm trạng, tính cách và thân phận của nhiều lớp người trong chiến tranh và thời hậu chiến. Nhân vật chính của tiểu thuyết là cô gái Scarlett O’Hara cùng với Rhett Butler trở thành cặp nhân vật điển hình, thuộc loại thành công nhất trong văn học Hoa Kì.
Lạ kì thay, trong chiến tranh và những năm hậu chiến vô cùng gian khổ, tình yêu lại luôn luôn chói ngời, trở thành động lực giúp cho con người vượt qua chết chóc, đói khổ và sự hèn hạ… Không chỉ có tình yêu nam nữ, Cuốn theo chiều gió còn là bài ca của tình yêu quê hương đất nước, tình tương thân tương ái...
Ba năm sau khi tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió ra đời, bộ phim cùng tên dựng theo tác phẩm của Margaret Mitchell được công chiếu đã trở thành sự kiện lớn, thành niềm tự hào của điện ảnh Mĩ.
Họ đã biết chiến tranh, biết hoảng sợ, biết hỏa tai, họ đã thấy người thân chết non, đã từng lâm cảnh đói khát, rách rưới, đã sống trong chờ đợi, trong lo sợ trước những bất trắc của cuộc đời. Và tất cả đã tái tạo được sự nghiệp trên vùng hoang tàn đổ nát...
Rhett Butler là nhân vật để lại ấn tượng sâu đậm với tôi nhất. Một chút bất cần ngạo mạn của một kẻ sành đời, một sự am hiểu về cuộc sống sâu rộng và yêu thương vợ con mình nhiều đến thế... Với đôi mắt đa tình và nụ cười lãng tử, Clark Gable đã vào vai Rhett Butler – một chàng đại úy phong lưu trong bộ phim “Gone with the wind”. Nhưng ẩn đằng sau vẻ bất cần đời ấy, ẩn trong con người phong lưu ấy là tính cách của một người đàn ông trưởng thành, mạnh mẽ. Đi nhiều, quan hệ rộng, Rhett Butler nhìn nhận sự việc sâu xa hơn người khác. Rhett Butler luôn xuất hiện kịp thời, hành động đúng lúc cần hành động, không nóng vội, việc gì cũng bình tĩnh và “Sống, nhìn thẳng vào sự việc và gọi đúng tên của nó”. Tôi thích ánh mắt của Rhett khi anh đối diện với một vấn đề phức tạp. Tôi thích nụ cười và ánh mắt của chàng đại úy hào hoa khi nhìn Scarlett say đắm. Clark Gable đã để lại trong lòng những khán giả đam mê môn nghệ thuật thứ bảy một ấn tượng đẹp về một người đàn ông lí tưởng, một diễn viên tài năng.
Rhett đã yêu Scarlett bằng thứ tình cảm mà không người đàn ông nào trên đời này có thể có được… Rhett đã yêu nhiều năm trước khi cưới được nàng. Lúc chiến tranh Rhett đi xa để cố quên nàng nhưng vô hiệu, vì thế Rhett vẫn phải trở về luôn. Sau chiến tranh chỉ muốn trở về tìm nàng mà Rhett đã liều đến không sợ bị Yankee bắt giữ. Rhett yêu nàng nhưng không muốn cho nàng biết. Scarlett thích tàn nhẫn với những người yêu mình. Nàng sử dụng tình yêu như một ngọn roi giáng xuống đầu họ.
Lúc cưới Scarlett, Rhett biết là nàng không yêu mình. Nhưng Rhett nghĩ là mình có thể biến cải được nàng. Rhett yêu nàng, muốn dâng hiến cho Scarlett tất cả những gì nàng muốn. Rhett muốn cưới Scarlett, che chở nàng và để nàng tự do hành động theo ý muốn đúng như cách thức Rhett đối xử với Bonnie. Nàng đã vất vả nhiều rồi. Không ai biết rõ hoàn cảnh Scarlett bằng Rhett, vì thế Rhett muốn nàng vui chơi như một đứa bé vì nàng chỉ là một đứa bé có lúc can đảm, có lúc nhút nhát và ương ngạnh. Lúc nào Rhett cũng coi nàng như đứa bé. Chỉ có đứa bé mới cứng đầu và vô tình giống nàng thôi.
Scarlett nhìn lại mình nhiều năm trước, một cô gái áo xanh kiều diễm trước thềm nhà ngập nắng của Tara, rung động trước một chàng kị sĩ trẻ tuổi có mái tóc vàng óng ả. Bây giờ nàng mới thấy rõ Ashley chỉ là một đòi hỏi ngông cuồng, trẻ con, ngông cuồng không kém gì lúc nàng nằng nặc đòi cha một đôi hoa tai bích ngọc. Khi có đôi hoa tai là nàng chán nó ngay. Và Ashley cũng thế, chàng sẽ bị mất giá ngay từ những ngày đầu tiên xa xôi đó, nếu đã mở miệng cầu hôn nàng. Nếu nàng nắm được Ashley, thấy những lúc chàng ghen tuông, cầu cạnh, van lơn nàng như những cậu trai khác, có lẽ những mê đắm của nàng đã tàn tạ từ lâu.
Tất cả chỉ nằm trong óc tưởng tượng của Scarlett. Nàng yêu cái mình đã tạo dựng, yêu một cái gì khẳng định như cái chết của Melly. Scarlett may cắt một bộ y phục đen và nàng đâm ra mê mẩn, yêu đương nó. Rồi khi Ashley đi ngang qua nàng lại chụp bộ y phục đó lên chàng, chẳng cần biết có vừa vặn hay không. Scarlett không nhìn được con người thật của Ashley. Nàng chỉ yêu có bộ quần áo đẹp đó chứ không phải là con người thật sự của Ashley. Cho tới giờ phút này, dù đã được yên ổn về vật chất nhưng trong giấc mơ, nàng vẫn là một cô bé lạc lõng giữa sương mù...
Giờ đây, Scarlett đã biết cái bến nương náu nàng tìm trong những cơn mê, cái nơi yên ổn, ấm áp, luôn luôn bị chìm lấp trong sương mù. Đó không phải là Ashley - Ồ, không bao giờ là Ashley. Ở anh ta, chẳng có hơi ấm gì hơn ở một đốm lửa ma, chẳng có an toàn gì hơn ở một vùng cát lầy. Đó là Rhett – Rhett, con người có đôi cánh tay mạnh mẽ để ôm ghì nàng, có bộ ngực rộng để nàng ngả cái đầu mệt mỏi vào, có cái cười giễu cợt để qui những lo âu của nàng về đúng tầm của chúng. Và hoàn toàn thông cảm, vì cũng như nàng, Rhett nhìn sự thật nguyên si không tô vẽ, thoát khỏi những khái niệm không thực tế và danh dự, hi sinh hoặc lòng tin quá đáng ở bản chất con người. Và Rhett yêu nàng! Tại sao nàng không nhận ra là Rhett yêu nàng?...
Nhiều năm qua, nàng đã nương tựa vào lòng yêu thương sắt đá của Rhett mà cứ tự hào là đã sống bằng nghị lực của mình. Rhett cũng như Melanie, đã thầm lặng đứng sau lưng để giúp nàng đương đầu cùng cuộc sống. Rhett hiểu nàng, yêu thương nàng và sẵn sàng trợ giúp. Đêm hội chợ từ thiện xa xưa, Rhett đã đọc được sự bồn chồn trong ánh mắt nàng và đã tìm cách đưa nàng tham gia vào điệu luân vũ. Rhett giúp nàng rứt khỏi xiềng xích trói của thủ tục để tang chồng. Rhett hộ tống nàng qua những phố bốc cháy, ầm ầm tiếng nổ của cái đêm Atlanta thất thủ. Rhett cho nàng vay tiền để khởi sự gây dựng cơ nghiệp. Rhett an ủi nàng những đêm thức giấc, khóc cuồng lên vì nỗi kinh hoàng trong mộng… Phải, chỉ có tình yêu mới thúc đẩy được người đàn ông làm như thế! Và nàng cũng yêu Rhett vì Rhett rất giống nàng, cũng mạnh khỏe, táo bạo, nóng nảy và không cần kiểu cách. Nàng đã có thể hiểu được sự bướng bỉnh của Rhett vì nó rất giống sự bướng bỉnh của nàng. Rhett yêu nàng nhưng không muốn cho nàng biết, Rhett sợ nàng nghĩ mình là kẻ yếu đuối và nàng sẽ dùng tình yêu của Rhett để chi phối lại mình...
Nhưng đã quá muộn, Rhett không còn ý chí kiên nhẫn của những kẻ gom góp các mảnh vụn, hàn gắn lại và tự nhủ rằng món đồ vá víu của mình cũng có giá như lúc trước. Cái gì tan vỡ là tan vỡ… Thà luyến tiếc nó còn hơn phải nhìn hình ảnh chắp vá của nó suốt đời.
Tình cảm không thể bôi xóa và hiện lại từ đầu một cách dễ dàng như những chữ viết trên bảng đen. Rhett không thể chịu đựng nổi những giả dối thường đeo đuổi những kẻ chỉ sống bằng tư tưởng. Ở con người đó có một cái gì vững mạnh, bất khuất và trơ trơ như sắt đá…
Chính sự kiêu ngạo đã đào sâu khoảng cách giữa hai người. Rhett Butler ra đi trong đau khổ, mang theo cả nỗi ân hận và tình yêu thương mãnh liệt dành cho anh mà đến tận lúc ấy Scarlett mới bắt đầu nhận ra. Phim khép lại bằng một kết thúc mở: Mở ra trong lòng Scarlett một hướng đi mới, mở ra một lối thoát cho cả hai người. Tất cả những gì nàng cần tới là trở về sống giữa một không khí dễ thở hơn để băng bó lại những vết thương và từ nơi trú ẩn an toàn đó, nàng sẽ phác họa một kế hoạch chiến đấu nắm chắc phần thắng lợi. Chỉ nghĩ tới Tara là hồn nàng bỗng trở nên tươi mát. Dường như chỉ khi nào trở lại với những cánh đồng bông xanh rì và không khí yên tĩnh của quê nhà, nàng mới có thể tìm lại được sự bình lặng của tâm hồn...
Sau tất cả, ngày mai lại là một ngày khác!!!
Thái Hà (Nhân Văn Blog)
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811