"Phía sau mỗi tình yêu vĩ đại là một câu chuyện tình vĩ đại"
Nhật kí là một chuyện tình kinh điển về việc tìm thấy, mất mát và tìm lại được chỉ bằng sự thuần khiết của từng dòng chữ.
Noah và Allie khác nhau. Họ đến từ những thế giới khác nhau, ấy thế mà Noah lại là người dạy cho Allie giá trị của tình yêu. Còn Allie cho Noah thấy chăm sóc người khác là như thế nào, và anh đã trở thành một người tốt hơn nhờ điều đó.
Một khởi đầu bình thường, một thứ gì đó hẳn sẽ bị lãng quên nếu đấy là ai đó không phải Noah. Nhưng khi Noah nắm tay Allie và bắt gặp đôi mắt màu ngọc lục bảo ấn tượng ấy, trước khi thở hơi tiếp theo, anh đã biết cô là người mình có dành cả phần đời còn lại để kiếm tìm cũng không bao giờ thấy nữa. Allie dường như thật tuyệt vời, thật hoàn hảo giữa một cơn gió hè thổi xuyên rặng cây. Và chính vào khoảnh khắc ấy, Noah đã yêu lần đầu tiên.
Ngày hôm sau họ lại gặp nhau, hôm sau nữa cũng thế, và chẳng bao lâu thì họ đã chẳng thể xa rời. Từ đó, mọi sự quay cuồng hệt như một lốc xoáy. Vì Allie là người mới đến và chưa từng sống ở một thị trấn nhỏ, họ dành cả ngày làm những việc đối với cô còn hoàn toàn mới lạ. Họ cùng đi thuyền và ngắm giông tố mùa hè, và hai người cảm thấy cứ như thể họ đã luôn biết nhau từ trước. Họ dành hàng giờ đồng hồ nói chuyện với nhau về những mơ ước của mình – Noah thì mơ nhìn thấy thế giới, Allie thì mơ trở thành nghệ sĩ…
Ba tuần sau đó Allie ra đi, mang theo cả một phần của Noah và phần còn lại của mùa hè ấy. Noah nhìn Allie rời khỏi thị trấn vào một buổi sáng sớm mưa gió, qua đôi mắt suốt đêm hôm trước không ngủ… Nếu có ai nhìn thấy Noah, họ hẳn là nhìn thấy ai đó như một cụ già, ai đó đã già đi cả đời người chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Ai đó gập người trong chiếc ghế của mình với đôi tay bưng lấy mặt và đôi mắt đẫm nước.
Tim Allie thì đã bị một nhà thơ miền Nam cầm tù, bị trói chặt, và trong tâm khảm, cô biết nó vẫn luôn là của Noah. Cô là ai mà dám nghi ngờ một tình yêu đến trên những ngôi sao băng và dữ dội như những cơn sóng ào ạt xô bờ...
Họ xa nhau mà lại đau đớn đến thế là vì tâm hồn họ gắn kết với nhau. Có lẽ tâm hồn họ đã và sẽ luôn gắn kết với nhau. Có lẽ họ đã sống nghìn kiếp trước kiếp này và trong mỗi kiếp ấy họ đều tìm thấy nhau. Và có lẽ với mỗi kiếp ấy họ đều bị buộc phải lìa xa cũng vì cùng những lí do này. Điều đó có nghĩa rằng lời tạm biệt này vừa là lời tạm biệt cho mười ngàn năm qua vừa là khúc dạo đầu cho những gì đang đến.
Bị ám bởi bóng ma của kí ức về Allie, mỗi khi ngang qua nơi họ thường lui tới, anh đều nhìn thấy cô. Hoặc cô đang ngồi trên chiếc ghế dài, hoặc đang đứng cạnh cổng, luôn mỉm cười, mái tóc vàng nhẹ nhàng chạm vai, đôi mắt có màu ngọc lục bảo. Đêm đêm khi ngồi dưới hàng hiên cùng cây ghi ta, anh nhìn thấy Allie bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe khi anh chơi những bản nhạc thời thơ ấu…
Có gì đó luôn tồn tại một khoảng cách giữa Noah và bất kì người con gái nào bắt đầu gần gũi, điều gì đó mà anh không chắc mình có thể thay đổi được dù có cố gắng đi nữa. Và đôi khi trong những khoảnh khắc trước khi chìm vào giấc ngủ, Noah tự hỏi liệu có phải số phận đã định rằng anh phải cô đơn mãi mãi không.
Nhưng anh đã từng yêu, anh biết thế. Đã từng, chỉ một lần, mà cũng lâu lắm rồi. Và điều ấy làm anh thay đổi mãi mãi. Tình yêu hoàn hảo luôn làm người ta như thế, mà mối tình này thì hoàn hảo.
Mười ba năm sau, Allie, một con người quảng giao, đang đi tìm những câu trả lời cô cần biết, và Noah, kẻ mơ mộng, đã được bóng ma thống trị cuộc đời anh đến thăm.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cô lại cảm thấy như mình mới mười bảy; cảm thấy như chưa hề có bao nhiêu năm tháng qua, cứ như thể mọi giấc mơ của cô vẫn có thể thành hiện thực. Và chỉ trong một khoảnh khắc sượt qua, một sợi thời gian mỏng manh treo lơ lửng trong không trung như những con đom đóm trên bầu trời mùa hè, cô tự hỏi có phải mình lại đang yêu anh…
Anh cũng chưa từng thật sự ngừng yêu cô, và, anh nhận ra, đó là số mệnh của mình.
Đối với họ, tình yêu như thế chỉ xảy ra một lần thôi, đó là lí do tại sao mỗi phút họ bên nhau đều được niêm phong trong kí ức. Họ sẽ không bao giờ quên dù chỉ một khoảnh khắc.
Tình yêu không bao giờ già cỗi:
Có thể tóc đổi màu,
đôi má hết tròn trĩnh,
nhưng hai trái tim yêu nhau không bao giờ cảm thấy giá lạnh,
vì trong tim chỉ có sự nắng ấm của mùa hè…
Thái Hà (Nhân Văn Blog)
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811