Mỗi người đều có một bầu trời thuộc về riêng mình. Ở dưới bầu trời ấy, họ có thể thỏa thích sống với ước mơ, với đam mê và sở thích mà chẳng cần gò bó điều gì. Nhưng quan trọng là, ai có thể tự tin tìm thấy bầu trời của riêng mình đó.
Có những ngày dài thật buồn, bó gối trong căn phòng nhỏ, nhìn ra bầu trời cao rộng ngoài kia, tôi luôn mang trong mình suy nghĩ bầu trời ấy không có chỗ dành cho tôi. Tôi luôn tự hỏi "Mình muốn làm gì?", "Mình phải làm gì?", "Mình cố gắng vì điều gì?",...
Đó là những ngày tháng tôi sống trong sự hoang mang, vô định, không biết điều mình muốn là gì, không biết ước mơ của mình ở nơi đâu, những ngày đó trong tôi, chỉ trống rỗng một khoảng không đen tuyền khi nhớ lại.
Cho đến một ngày, một người nói với tôi rằng: "Cô gái, đừng bó gối trong căn phòng nhỏ nhìn ra ngoài nữa, hãy tự mình cảm nhận bầu trời của riêng cậu đi".
Người ấy kéo tôi ra khỏi căn phòng tối tăm của chính mình, kéo tôi đến với bầu trời mà tôi luôn nghĩ nó xa lắm, chỉ dám ngắm nhìn từ căn phòng nhỏ bé. Người ấy hướng tôi đến một thế giới rộng mở hơn, để tôi bay nhảy, để tôi tìm ra điều mình thích, theo đuổi nó bằng khả năng của mình.
Tôi luôn tin, mỗi người đều có ước mơ, đam mê hay hoài bão của riêng họ.
Có người sẽ bay lượn ở chân trời của mình nhưng cũng có người giống như tôi ngày đó, mang một nỗi sợ, mang một sự hoang mang, và rồi tự bó buộc chính mình trong căn phòng tối không ánh sáng.
Ai cũng có một bầu trời tự do của chính mình, ai cũng có một bầu trời đam mê thuộc về, chỉ cần bạn phải tin rằng, nhất định có một chân trời của riêng bạn, chỉ thuộc về bạn, và việc bạn phải làm chính là giữ lấy nó, chạm đến nó, rồi sẽ có một ngày bạn biết mình nên làm gì, muốn làm gì hay ước mơ điều gì.
Một căn phòng tối chỉ mang lại cho bạn sự lo sợ, bó buộc, bạn không thể nào thoát khỏi chính mình mà thể hiện cái tôi bên trong bạn được.
Đam mê, hoài bão, không ai không có, hiện tại chưa có, nhưng rồi tương lai sẽ có, quan trọng bạn phải tự tin bước ra chân trời thuộc về bạn chứ không phải chỉ biết nấp trong bóng tối và lo sợ.