Sẽ có những ngày như thế, những ngày thức giấc để rồi thấy cuộc đời mới tẻ nhạt làm sao; chẳng rõ những điều mình làm mỗi ngày là đúng hay sai, có ý nghĩa gì hay không, chẳng rõ cuộc sống mình đang sống có đúng như những gì mình mong muốn không; nhìn đâu cũng thấy mơ hồ, nhìn đâu cũng chỉ thấy đời tẻ nhạt đến lạ.
Đôi lúc tôi mệt, mệt đến cạn kiệt, mệt đến nỗi muốn buông bỏ tất cả nhưng lại chẳng thể.
Sẽ có những ngày trong cuộc sống, bạn luôn tự hỏi tất cả những việc mình đã làm hay đang làm sau cùng có ý nghĩa gì với bản thân, rồi chợt nhận ra nó hoàn toàn vô nghĩa nhưng ta chẳng thể dừng lại.
Làm một công việc mà chẳng rõ mình có đam mê công việc ấy không.
Viết đôi dòng chữ mà chẳng biết mình đang viết cái gì.
Vậy đấy, cuộc đời ai cũng có lúc sống trong một đống những sự tẻ nhạt, làm những thứ vô nghĩa, nhưng vẫn không thể dừng lại hay thay đổi được. Bởi có lẽ con người ta luôn tin rằng cứ làm, cứ tiếp tục rồi sẽ có một ngày hết tẻ nhạt, hết vô nghĩa, nhưng lại chẳng biết đó là khi nào.