Nỗi buồn thường có ở những người bao giờ cũng theo đuổi một lối sống độc lập và do đó họ luôn rơi vào cô đơn…
Ta khép mình trong một thế giới riêng: "...Ta xây quanh mình một bức tường, không để ai lọt vào trong, còn bản thân thì không cố mạo hiểm ra ngoài".
Ta vùi tâm trí trong một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới ảo của âm nhạc, văn chương, phim ảnh, của những triền miên tưởng tượng... Tâm hồn ta quay lưng với thực tại và thỏa mãn với những thứ triết lí - một mình!
Và bây giờ, khi nhìn những người xung quanh, lắng nghe tiếng thở dài và những lời than thở của họ, tôi hiểu rằng tất cả chúng ta đều phải nếm trải nỗi cô đơn. Rất nhiều người trong chúng ta đã làm mọi cách để giảm nhẹ cảm giác buồn đau này…
Vì vậy, mỗi khi cảm thấy cô đơn, tôi vẫn làm những việc mình đã thực hiện trong suốt bao năm qua. Tôi biết rằng việc phải chịu đựng nỗi cô đơn cũng chỉ đơn giản là sống chung với cảm nhận của mình. Tất nhiên, cảm giác này chẳng lấy gì làm thích thú nhưng cũng giống như mọi cảm giác khác, sớm muộn gì nó cũng sẽ qua đi. Trong khi đó, nếu ta cứ cố chống đối hoặc luôn cảm thấy buồn bực với chính mình và giận dữ với mọi người xung quanh thì nỗi cô đơn sẽ càng trở nên dai dẳng...
Thỉnh thoảng, khi đối diện với nỗi cô đơn của mình, tôi cảm thấy cuộc sống đang dành cho tôi một thời khắc trọn vẹn. Lúc đó, tôi cảm nhận được tình yêu và một điều gì đó rất lớn lao đang hiện diện quanh mình. Và đặc biệt, chính lúc ấy, tôi lại không hề cảm thấy cô đơn.
Một bài thơ với tựa đề “Mẹ luôn biết điều tốt nhất” (Mother Knows Best) có những câu rất hay như sau:
“Đừng nói về những rắc rối của con
Vì chẳng ai yêu một bộ mặt ưu phiền.”
Ôi! Mẹ ơi…
Sự thật là
lắm khi con người lẻ loi trong niềm hạnh
phúc
dùng sự hài hước chỉ để che đậy nỗi buồn
và sự đủ đầy đôi khi lại là một mối đe dọa
cũng như sự kiểm soát sẽ gây chia rẽ con
người
nhưng còn nỗi buồn…
chính nỗi buồn lại kéo ta đến gần nhau hơn...
Thái Hà (Nhân Văn Blog)
chimennho_baytoinhungvisao
http://www.facebook.com/thaiha811