Nhưng đã quá muộn, Rhett không còn ý chí kiên nhẫn của những kẻ gom góp các mảnh vụn, hàn gắn lại và tự nhủ rằng món đồ vá víu của mình cũng có giá như lúc trước. Cái gì tan vỡ là tan vỡ… Thà luyến tiếc nó còn hơn phải nhìn hình ảnh chắp vá của nó suốt đời.
Tình cảm không thể bôi xóa và hiện lại từ đầu một cách dễ dàng như những chữ viết trên bảng đen. Rhett không thể chịu đựng nổi những giả dối thường đeo đuổi những kẻ chỉ sống bằng tư tưởng. Ở con người đó có một cái gì vững mạnh, bất khuất và trơ trơ như sắt đá...