Giờ đây, Scarlett đã biết cái bến nương náu nàng tìm trong những cơn mê, cái nơi yên ổn, ấm áp, luôn luôn bị chìm lấp trong sương mù. Đó không phải là Ashley - Ồ, không bao giờ là Ashley. Ở anh ta, chẳng có hơi ấm gì hơn ở một đốm lửa ma, chẳng có an toàn gì hơn ở một vùng cát lầy. Đó là Rhett – Rhett, con người có đôi cánh tay mạnh mẽ để ôm ghì nàng, có bộ ngực rộng để nàng ngả cái đầu mệt mỏi vào, có cái cười giễu cợt để qui những lo âu của nàng về đúng tầm của chúng. Và hoàn toàn thông cảm, vì cũng như nàng, Rhett nhìn sự thật nguyên si không tô vẽ, thoát khỏi những khái niệm không thực tế và danh dự, hi sinh hoặc lòng tin quá đáng ở bản chất con người. Và Rhett yêu nàng! Tại sao nàng không nhận ra là Rhett yêu nàng?...
Và nàng cũng yêu Rhett vì Rhett rất giống nàng, cũng mạnh khỏe, táo bạo, nóng nảy và không cần kiểu cách. Nàng đã có thể hiểu được sự bướng bỉnh của Rhett vì nó rất giống sự bướng bỉnh của nàng. Rhett yêu nàng nhưng không muốn cho nàng biết, Rhett sợ nàng nghĩ mình là kẻ yếu đuối và nàng sẽ dùng tình yêu của Rhett để chi phối lại mình...