Rồi sẽ có một chiều, hoặc nhiều buổi chiều, bạn bước về cửa nhà trong ủ rũ, hoang tàn và mỏi mệt. Rồi sẽ có những chiều bạn chỉ muốn ngồi co ro trong một góc tối tăm, nhìn hắt hiu ra phía vùng trời nắng đang dần chết lịm, chỉ có tranh sáng tranh tối trong căn phòng lẻ loi. Rồi sẽ có những chiều bạn chỉ muốn ngồi thõng thượt nhìn qua khung cửa sổ, lẳng lặng theo bản nhạc mơ hồ nào đó, buồn muôn thủa…
Rồi sẽ có những buổi chiều như thế. Những buổi chiều lãng đãng trôi, lòng người mệt trong hoài nghi chất ngất, những buổi chiều ta chẳng buồn làm gì cả, chỉ muốn… lặng thinh.
Có những chiều
bạn chỉ muốn ngồi thõng thượt nhìn qua khung cửa sổ, lẳng lặng theo bản nhạc mơ hồ nào đó, buồn muôn thủa…