Tôi hay tưởng tưởng nếu nỗi buồn của bản thân có thể hóa cây cỏ, nó sẽ trở thành một cánh đồng xanh với hoa trắng tinh khôi dài miên man đến vô tận. Khi đó tôi sẽ nằm dài giữa cánh đồng của mình, ngước nhìn bầu trời xanh trên cao tít tắp, thưởng thức từng ánh nắng ấm áp, lắng nghe ngọn gió mát lành và hát vu vơ những bản nhạc thân quen. Lúc ấy, chắc sẽ bình yên lắm nhỉ…
Nếu nỗi buồn của bản thân có thể hóa cây cỏ
nó sẽ trở thành một cánh đồng xanh với hoa trắng tinh khôi dài miên man đến vô tận...