Bố, khi bố rời xa thế gian này, để lại cho con sự tuyệt vọng và cô đơn, con ôm trong lòng nỗi đau khổ và lời tiễn biệt con chưa bao giờ nói. Nhiều đêm không ngủ, con lại nhìn thấy bóng dáng của bố. Bố, con cũng biết là bố không muốn rời xa mẹ và chúng con, nhưng trong nỗi đau khổ này, sinh mệnh của bố kết thúc, để lại cho con nỗi đau một đời không nguôi...
Khi sao chổi lại xuất hiện, ấm áp vụt qua trời đêm, lưu luyến vụt qua đôi mắt con, giống như khoảnh khắc đau thương bố ra đi... Trong lúc hấp hối, bố lưu luyến biết bao thế gian này! Bởi thế gian này có người thân yêu nhất của bố, bố không nỡ rời xa chúng con, càng không muốn rời xa mẹ - người mà bố muốn chăm sóc và yêu thương mẹ trọn đời. Khi bố chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, con nhìn thấy giọt nước mắt vẫn chưa khô nơi khoé mắt bố. Bố cũng chẳng nghe thấy tiếng kêu gọi đau lòng của con: Bố! Bố chắc có thể biết, lúc đó con đớn đau vô cùng... Sự ra đi của bố cho con thấm thía sâu sắc cảm giác "sinh li tử biệt" - đó thật là nỗi đau khắc cốt ghi tâm.