Những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của Doanh Doanh (Hứa Tịnh) và Lệnh Hồ Xung (Lý Á Bằng)
Lệnh Hồ Xung: Bất cứ lúc nào, tôi cũng nghĩ về Bà Bà và Lục Trúc Ông. Nghĩ về khoảng thời gian hạnh phúc khi chúng ta ở trong rừng trúc. Thậm chí tôi đã mơ về Bà Bà. Vì mong muốn được gặp lại Bà Bà, Lệnh Hồ Xung đã phải... đã phải...
Lệnh Hồ Xung (cười): Thật khó để được nhìn thấy Bà Bà dù chỉ là thoáng qua.
Nhậm Doanh Doanh: Tại sao ngươi lại muốn ép ta? Ép ta phải nói ra? Ta ra lệnh cho bọn chúng giết ngươi là để ngươi đừng rời xa ta. Để ở bên ta mãi mãi!...
Lệnh Hồ Xung: Ðến tối tại hạ ngẩng đầu trông trời đếm thấy thiếu một vì sao nào, liền biết ngay cô là vì sao đó giáng hạ phàm trần. Cô nương giống một vị thiên tiên như đúc. Dưới trần gian làm gì có nhân vật thế này?
Lệnh Hồ Xung: Ta không phải là người giỏi ăn nói và không thể bày tỏ bản thân mình một cách dễ dàng. Nhưng nếu có thể (cười ranh mãnh), ta sẽ tìm một người vợ giống như Bà Bà đây...
Lệnh Hồ Xung: Doanh Doanh ơi, trên cõi đời này ta chỉ còn có mình nàng là người thân. Nếu hai ta có điều chi khúc mắc, vậy cuộc đời ta đâu còn ý nghĩa gì.
Lệnh Hồ Xung: Được ở bên nàng là điều hạnh phúc nhất đối với ta.Nhậm Doanh Doanh: Muội cũng vậy!
Lệnh Hồ Xung: Ta đang nghĩ về Lưu Sư Thúc (Lưu Chính Phong) và Khúc Trưởng Lão (Khúc Dương). Cuối cùng thì ta đã hiểu tại sao họ lại rửa tay gác kiếm, từ bỏ chốn giang hồ, và đi đến một nơi thật xa. Doanh Doanh, nàng hãy dạy cho ta tấu bản Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Nhậm Doanh Doanh: Nếu chúng ta có thể làm được như họ, đàn tiêu hợp tấu bản Tiếu Ngạo Giang Hồ thì thật tuyệt.
Lệnh Hồ Xung: Nếu như chúng ta tìm được một nơi thật đẹp, chỉ cho riêng hai chúng ta, thì thật tuyệt. Doanh Doanh, không cần biết mọi người nghĩ gì, đến khi ta trả lại chức chưởng môn phái Hằng Sơn, chúng ta sẽ ra đi.
Nhậm Doanh Doanh: Từ xa xưa, đàn và rượu đã không thể tách rời. "Đừng phiền lòng vì những chuyện của thế gian, mà hãy uống cạn số li rượu của đời mình”. Xung ca, hãy để ta uống với chàng.
Nhậm Doanh Doanh: Chàng sẽ không bao giờ biến thành Đào Cốc Lục Tiên được đâu.
Lệnh Hồ Xung (tinh nghịch): Đúng, ta không thể biến được. Nhưng nàng thì có. Nàng sẽ làm phép cho ta 6, nếu không, ta sẽ buồn mà chết mất.
Lệnh Hồ Xung (vẫn đang cười toe toét): Ta sẽ giúp nàng làm phép.
Nhậm Doanh Doanh: Xung ca, ngày mai chúng ta sẽ trở lại Hắc Mộc Nhai để thuyết phục cha ta không gây chiến nữa. Sau đó, hai chúng ta sẽ đi đến một nơi thật xa. Đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy chúng ta. (mỉm cười) Chỉ có ta và chàng.
Nhậm Doanh Doanh: (hạnh phúc) Xung ca, muội đã nghe thấy hết những gì huynh đã nói. Muội rất thích.
Lệnh Hồ Xung: (mỉm cười) Vậy thì ta sẽ nói với muội câu đó mỗi ngày.