Nghệ thuật không có ranh giới. Ngôn ngữ nghệ thuật là phi quốc gia. Nghệ thuật không phải để chia rẽ, hận thù, nghệ thuật chỉ là tiếng nói thoát ra từ những cảm xúc chân thành nhất. Người ta hâm mộ một bộ phim, yêu một cuốn sách, thích một bản nhạc… là quyền tự do cá nhân, là cảm xúc riêng tư cần được tôn trọng. Nó không bao hàm bất cứ sự thù địch về tín ngưỡng hay văn hoá lịch sử nào, nếu đó chỉ là cảm xúc rất đỗi đời thường.
Sách, phim ảnh, âm nhạc… Nếu hay thì xứng đáng được đón nhận, được ca tụng, được ngưỡng mộ. Nếu lòng ngưỡng mộ một vẻ đẹp cũng bị kết tội, bị chỉ trích và phỉ báng thì có lẽ, cuộc đời này chỉ còn lại những màu xám của đau thương, hờn ghét, oán hận và nghệ thuật bỗng vô tình đẩy con người ra xa nhau.