Ta lấy tình yêu ba kiếp đổi lấy nhân duyên người một đời
Chỉ mong kiếp này có thể cùng người bắt đầu, mặt đối mặt
Ta lấy tình yêu ba kiếp đổi lấy nhân duyên người một đời
Không muốn chúng ta lại hứa hẹn kiếp sau mới gặp lại
Ta lấy tình yêu ba kiếp đổi lấy nhân duyên người một đời
Chỉ vì tìm kiếm người quá lâu mà đoàn tụ lại quá ngắn
Ta lấy tình yêu ba kiếp đổi lấy nhân duyên người một đời
Vì không muốn kiếp này chúng ta lại lỡ mất từng ngày…
Bạn đã từng yêu một người chưa, bạn đã từng hận một người chưa?
Ba trăm năm trước, trên Tru Tiên đài, nàng dứt khoát quay mình nhảy xuống, để chàng ở bên kia chiếc gương đồng tận mắt chứng kiến nàng vĩnh biệt cuộc đời.
Trên thế gian này sẽ không bao giờ có lại một cô gái phàm trần như nàng nữa rồi, thái tử Dạ Hoa trên Cửu Trùng Thiên chẳng qua chỉ là một giấc mộng của nàng, mang theo nỗi đau vô tận và sắc hoa đào nhàn nhạt.
Nhưng mộng đẹp cuối cùng vẫn phải tỉnh, sau khi vỡ vụn, nàng bưng bát canh Mạnh Bà, vĩnh viễn quên đi mối trần duyên này.
Ba trăm năm sau, trong Long cung ở Đông Hải, nàng và chàng không hẹn mà gặp, lại một kiếp nữa, lại một đời nữa, nàng bình thản như gió, nhưng không biết vì sao hết lần này đến lần khác chàng dùng bàn tay lạnh giá sờ lên đôi mắt nàng.
Ba kiếp ba đời, nàng và chàng, có phải là định mệnh đi ngược lại nhân duyên không?
Ba kiếp ba đời, nàng và chàng, có phải là cuối cùng có thể cùng thực hiện lời hứa đời đời kiếp kiếp không?