“Có con cáo nhỏ cô đơn,
ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình,
cơ mà đâu phải ngắm trăng,
cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê.
Có con cáo nhỏ bơ vơ,
ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình,
nào đâu cáo muốn sưởi mình,
cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua.”
"Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về…
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”
Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn.
"Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về…
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”
Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn.
“Gió bấc xa đưa ngàn vạn dặm
Ngẩn ngơ tựa cửa ngắm trăng về
Cỏ vong ưu, thảo nguyên bát ngát
Hóa áng mây màu bay về nơi vô tận...”
“Gió bấc xa đưa ngàn vạn dặm
Ngẩn ngơ tựa cửa ngắm trăng về
Cỏ vong ưu, thảo nguyên bát ngát
Hóa áng mây màu bay về nơi vô tận...”
"Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về…
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua…”
Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn.