Một hôm tôi hỏi lòng: Thế nào là hạnh phúc?
Lòng bảo: Thân khỏe tâm an là hạnh phúc.
Lòng lên tiếng: Tâm vướng bận quá nhiều thứ, không tự do thì tất nhiên không cảm nhận được sự yên an!
Tôi lý luận: Sống trong chốn bụi hồng, sao có thể không vướng bận?
Lòng thong thả: Nếu tâm không làm nô lệ cho hình thức, chính là tự do, tự do thì sẽ thong dong và tự tại
Tôi chưa hiểu: Tâm vốn ở bên trong hình thức, sao có thể không bị phụ thuộc?
Lòng giảng giải: Tâm là nơi dung chứa mọi cảm nhận của cuộc sống, dù nếm phải ngọt bùi hay cay đắng cuộc đời đều có thể mỉm cười bước qua, sẽ không bị dính mắc.
Tôi lại hỏi: Sao mới có thể nhẹ nhàng được như thế?
Lại nghe tiếng lòng nói: Danh lợi được mất giống như chiếc cầu bập bênh, không được thì thấy thiếu thốn, được rồi lại muốn nhiều hơn. Nếu tâm đã an ổn vững vàng rồi thì không cần mệt mỏi chạy theo gió đông với những cơn giông xuống lên bất chợt!
Tôi thắc mắc: Tâm ta rộng hay thế giới lớn hơn?
Lòng trả lời: Trời đất bao la hay cuộc đời nhỏ bé, đều do tâm cảm nhận; ta có mặt thì vạn vật phản chiếu qua tâm cũng theo đó mà hiện ra, đẹp xấu cũng từ đây mà thành.
Tôi băn khoăn: Vậy chúng ta đang đi đâu trong cuộc đời này?
Lòng từ tốn: Đời mỗi người vốn là một cây cầu, chỉ khác nhau ở phương hướng: Là bạn đang hướng ra ngoại cảnh xôn xao hay tìm về với chân tâm tĩnh lặng mà thôi!